Cung Kiệt cười, cưng chiều sờ đầu cô, lập tức ngẩng đầu, khi nhìn về phía Mộ Nhã Triết, trên mặt trái lại trở nên lạnh lùng, mặt không chút thay đổi cảnh cáo: “Em không có ở đây, anh dám bắt nạt chị ấy, thì cứ đợi đấy.”
Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng, coi như không có anh.
Hai người, mãi đến sắp chia tay, vẫn như nước sôi lửa bỏng.
Cung Kiệt lại nói với Vân Thi Thi, “Nếu như anh rể bắt nạt chị, chị cứ nói cho em biết, em lập tức trở về giết anh ấy.”
Anh đưa cho cô một tấm danh thiếp, phía trên là phương thức liên lạc với anh.
Vân Thi Thi cất kỹ danh thiếp, mỉm cười nói, “Anh rể em sẽ không bắt nạt chị đâu! Trái lại em đó, nhất định phải bảo trọng! Được không?”
Hữu Hữu nói, công việc của anh rất nguy hiểm, cô không có băn khoăn gì khác, chỉ hi vọng anh có thể bảo vệ tốt chính mình.
Cung Kiệt nói, “Em sẽ!”
Nói xong, anh buông cô ra, xoay người không quay đầu lại đi lên cabin, cửa chậm rãi đóng lại.
…
Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết trở lại bệnh viện, Vân Nghiệp Trình chuyển đến căn cứ chữa bệnh của nhà họ Cung, quá mức vội vàng, rất nhiều thứ ở phòng bệnh còn chưa kịp thu dọn, còn chút chi phí nữa.
Nhưng mà lúc trở lại phòng bệnh chuẩn bị thu dọn quần áo, lại phát hiện Vân Nghiệp Hậu và Tương Ngọc chẳng biết đến bệnh viện lúc nào, hai người đợi trong phòng bệnh, bọn họ vốn đến thăm, y tá lại nói, Vân Nghiệp Trình đã chuyển đi rồi, bọn họ cảm thấy mờ mịt không hiểu.
Bởi vậy lúc Vân Thi Thi trở lại bệnh viện, Vân Nghiệp Hậu lập tức lo lắng tiến đến, hỏi, “Cha cháu đâu?”
“Chú, sao chú lại tới đây?”
“Chú đến xem cha cháu khỏe chưa?”
Vân Thi Thi nói, “Bộ dạng vẫn như trước, chỉ là chuyển đến nơi khác chữa bệnh rồi!”
“…?”
Vân Nghiệp Hậu mờ mịt, “Bệnh viện bỏng này là bệnh viện chuyên trị bỏng ở thủ đô, bệnh viện tốt nhất! Cháu chuyển cha cháu đi đâu vậy?”
“Cha cháu vừa mới lên máy bay, dự định đến nơi chữa bệnh ở nước ngoài, xem có thể có kỳ tích hay không.”
Vân Thi Thi chỉ nói cho ông như vậy, không
nhiều lời nữa.
Vân Nghiệp Hậu cũng không hỏi nhiều, chỉ quan tâm vài câu, liền bảo Tương Ngọc dọn dẹp phòng bệnh.
Kỳ thật cũng không có gì mà thu dọn, ngoại trừ vài thứ, còn lại đều là kịch bản cô canh đêm để lại.
Sau khi dọn đồ xong xuôi, Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết đang định rời đi, khi đi ngang qua một phòng bệnh, cửa đột nhiên mở ra, một người phụ nữ trung niên đau lòng muốn chết chạy ra khỏi phòng bệnh, đi ra ngoài cửa phòng bệnh, che mặt, nước mắt không ngừng rơi, khóc bi thương.
Vân Thi Thi kinh ngạc một phen, từ cửa sổ phòng bệnh nhìn lại, thấy đây đúng là phòng bệnh của Lục Cảnh Điềm.
A, sao lại quên mất nhỉ?
Lục Cảnh Điềm cũng ở tầng này.
Tầng này đều là phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, đều bỏng nghiêm trọng, cần quan sát thương tổn sau tai nạn.
Lại có một người đàn ông trung niên đi ra từ phòng bệnh, trên mặt ông ta có chút tâm phiền ý loạn, da mặt đỏ lên, đôi mắt sưng đỏ, hiển nhiên cũng không có nghỉ ngơi tốt.
“Trước mặt đứa bé, bà đừng động một tí là chảy nước mắt! Để đưa bé nhìn thấy, càng tuyệt vọng! Bà vẫn mong Điềm Điềm tốt trở lại mà, không phải sao?”
“Tốt trở lại?”
Người phụ nữ trung niên khóc hỏi lại, “Còn có thể tốt trở lại sao? Đứa bé đều đã thương tổn thành như vậy rồi mà! Rốt cuộc là tên trời đánh nào… Tên trời đánh nào lại tàn nhẫn như vậy?”
Nhìn ra được, người phụ nữ này được dạy dỗ rất tốt, nhắc đến người hành hung, tuy kích động nói ra vài từ thô tục. Chỉ là vài từ này từ trong miệng bà ta nói ra, nghe qua có vài phần tuyệt vọng và ý tứ hàm xúc.