"Ánh mắt kia... Sẽ không sai."
Tràn đầy hận ý khắc cốt, dường như hận không thể chém cô thành muôn mảnh.
Vân Thi Thi lập tức tìm nhân viên hỏi: "Kỷ Nhan kia, có phải Nhan Băng Thanh không?"
"Nhan Băng Thanh?"
Nhân viên kia mở to hai mắt nhìn, vội vàng lắc đầu: " Không phải đâu."
"Không phải?" Vân Thi Thi ngược lại cảm thấy bất ngờ.
"Tuy tôi cũng cảm thấy Kỷ Nhan cùng Nhan Băng Thanh rất giống, nhưng xác thực không phải Nhan Băng Thanh. Nhan Băng Thanh trước đó không phải là bị phong sát rồi sao? Kỷ Nhan này, đoán chừng là phẫu thuật thẩm mỹ dựa theo nhan sắc của Nhan Băng Thanh? Nghệ danh còn có chữ Nhan này. Tôi đoán vậy..."
Nhân viên ghé vào tai cô, nhẹ nhàng nói: " Tôi đoán nhất định là cô ta phẫu thuật thẩm mỹ dựa theo khuôn mặt của Nhan Băng Thanh, sau đó dính lấy một kim chủ, nghe nói, ngay cả thử kính cũng không tham gia, trực tiếp được nhận vào làm nữ phụ, nhảy dù vào đoàn làm phim! Đầu năm nay, người mới lợi hại cũng không ít đấy."
Hoa Cẩm cũng cảm thấy có chút giật mình: "Cô ta không phải Nhan Băng Thanh?"
Nhân viên gật gật đầu, xem thường nói: "Uhm. Nếu là Nhan Băng Thanh, dung mạo của cô ta xinh đẹp như vậy mà còn bị phong sát, không phải có bệnh thì là cái gì?"
"Làm sao có thể?"
Hoa Cẩm hiển nhiên không phải tin tưởng: "Hình dáng rõ ràng rất giống."
Nhân viên này cười một tiếng, lập tức mịt mờ cảm thán một tiếng: "Không nên coi thường kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ nha."
Nói xong, anh ta còn có chuyện khác, lập tức đi làm việc.
Vân Thi Thi cùng Hoa Cẩm nhìn nhau một cái.
...
Sau khi lễ khai máy kết thúc, Hoa Cẩm quấn lấy Vân Thi Thi qua chơi mạt chược.
"Đi mà! Thi Thi, qua chơi mạt chược đi mà!"
Vân Thi Thi phiền muộn nói: "Hình như hôm nay anh rất hăng hái."
"Em chẳng lẽ không thích chơi mạt chược sao?"
"Không thích."
Vân Thi Thi dựng lên chữ X: "Từ chối đánh bạc."
"Không cá cược tiền."
"Vậy trừ tôi và anh, còn có ai nữa?"
Vân Thi Thi tra hỏi, khiến cho Hoa Cẩm lập tức cảm thấy mờ mịt.
"Tần Chu!"
"Không đánh!"
Hoa Cẩm vừa bấm số Tần Chu, hỏi anh ta chơi
không, lại lập tức bị hung hăng cự tuyệt: "Tôi đối với mạt chược không hứng thú."
"Tần Chu đại nhân..."
"Tút tút tút..."
Bên kia cắt đứt điện thoại.
Hoa Cẩm mặt mày ủ rũ cầm di động, nhíu mày.
Vân Thi Thi đồng tình vỗ vỗ bờ vai của anh ta: "Về nhà đi."
"Không mà!"
Hoa Cẩm bỗng nhiên đề nghị nói: "Qua nhà em chơi mạt chược."
"Ây..."
Hoa Cẩm bỗng dưng nghĩ tới điều gì, một mặt trắng bệch nói: " Cái tên đại ma vương có ở đó không?"
"Đại ma vương mà?"
"Chính là..." Hoa Cẩm khẩn trương nói: "Người em trai kia của em..."
Vân Thi Thi bật cười một tiếng, lập tức nhớ tới ngày đó vào đêm đón giao thừa, lúc chơi đấu địa chủ, hai người họ vì chơi thua mà bị Mộ Nhã Triết chỉnh cho đến khổ.
Xem ra, Hoa Cẩm là có bóng ma đối với Cung Kiệt rồi.
Trước Cung Kiệt, cô vẫn cho rằng Hoa Cẩm là Tiểu Ma Vương từ đầu đến đuôi.
Không nghĩ tới, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lại bị Cung Kiệt hạ.
Cung Kiệt mới thật sự là Đại Ma Vương nha.
Bị Hoa Cẩm cuốn lấy không có cách nào khác, Vân Thi Thi lúc này mới đồng ý, hai người về đến nhà, Mộ Nhã Triết còn chưa có về nhà, Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần đều ở nhà.
Vân Thi Thi hoài nghi nhíu mày, hỏi: "Trường học lúc nào khai giảng vậy?"
"Mẹ ngốc, không phải nói rồi sao? Thứ hai tuần sau."
"Ưm, nói cách khác còn có bốn ngày sẽ khai giảng."
"Ừm."
Hữu Hữu hướng phía sau cô nhìn một chút, nhìn thấy Hoa Cẩm, nhướng mày cười một tiếng: "Chú Hoa Cẩm, chú tới chơi sao?"