Nhưng chỉ mới được mấy ngày, anh ta đã cảm thấy có chút mông lung.
Hoặc cũng có thể là do, ngay từ khi sinh ra, anh ta đã được định là sẽ cô độc.
Cô độc mở mắt ra, cô độc bật khóc, cô độc mỉm cười, sau này, chắc chắn sẽ có một ngày nào đó, anh ta cô độc mà yên lặng rời khỏi thế gian này.
Trước giờ anh ta đều cô độc như vậy.
Tự khi anh ta hiểu chuyện, dường như chưa từng có ai bước vào lòng anh ta.
Đã từng có một tia ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu vào thế giới của anh ta, chỉ là tia sáng ấm áp đẹp đẽ đó lại chưa từng thuộc về anh ta.
Anh ta là một người cố chấp, một khi đã nhận định một chuyện hay một người nào đó thì sẽ không để ý đến bất cứ thứ gì khác nữa.
Cho đến khi sinh mệnh này chấm dứt.
Cố Tinh Trạch bỗng nhiên nhếch môi cười giễu, sau đó nói: "Em không cần can thiệp vào chuyện này, chỉ là anh hy vọng em hiểu được rằng, anh không phải là con thú dữ, em không cần phải trốn tránh anh như vậy. Hơn nữa, nghe nói em sắp cử hành hôn lễ rồi, trước tiên anh vẫn muốn chúc em một tiếng, hy vọng em sẽ thật hạnh phúc. Ngoài ra, em cũng đừng lo lắng rằng anh sẽ lưu luyến mãi không quên được em, anh có kiêu ngạo và tự tôn của mình, lòng em đã quyết, anh cũng sẽ không quay đầu, vì vậy em không cần lo rằng anh sẽ vương vấn không buông, trên thực tế, anh cũng chưa từng làm gì quấy rầy đến em."
Dừng một chút, anh ta hít vào một hơi, nhàn nhạt nói: "Thi Thi, anh đã sớm buông tay, cũng đã buông bỏ thứ được gọi là chấp niệm kia rồi, anh không phải là kiểu đàn ông sẽ quấn lấy em, cho dù không chiếm được cũng không chịu buông tha. Về chuyện của Lý Hương Nhi, nếu em cảm thấy phiền thì anh sẽ xử lý ổn thỏa, nếu như vì chuyện của anh mà làm phiền đến em thì anh sẽ thấy rất áy náy."
Lời nói vô cùng lạnh lùng, quyết tuyệt.
Anh ta ép chính mình nói ra những lời bình
tĩnh mà quả quyết kia, tỏ vẻ vô cùng trấn tĩnh, chính là muốn cô tin rằng anh ta đã thật sự buông bỏ mọi chấp niệm.
Cố Tinh Trạch nói xong những lời này thì chậm rãi xoay người, rời đi không quay đầu lại.
Mộc Tịch sững sờ nhìn theo bóng dáng anh, quay đầu lại thì thấy Vân Thi Thi đang cúi đầu, vẻ mặt không thay đổi.
Nói là vẻ mặt không thay đổi, chi bằng nói là đang cố gắng kiềm chế cảm xúc, tay xiết chặt thành quả đấm, bỗng dưng lại nhẹ nhàng buông ra.
Mộc Tịch nghĩ thầm, ở trong mắt cô ấy, Thi Thi và Tinh Trạch quả thực rất xứng đôi, giống như một đôi kim đồng ngọc nữ trời sinh vậy, nếu như Thi Thi có thể ở bên cạnh Tinh Trạch thì chắc chắn hai người sẽ rất hạnh phúc nhỉ?
Cố Tinh Trạch thật sự là một người thâm tình, có đôi khi, yêu một người nhưng lại không thể có được người đó, cái loại chấp niệm này sẽ khiến người ta rất đau khổ.
Mộc Tịch từng nghĩ, nếu như Thi Thi có thể ở bên Tinh Trạch thì tốt biết mấy.
Nhưng cô ấy cũng không phải người ghép loạn uyên ương.
Chuyện duyên phận thật sự rất khó nói, cô ấy rất muốn hỏi Thi Thi, nếu như đổi lại cho cô gặp Cố Tinh Trạch trước, cô sẽ ở bên anh ta sao?
Đáng tiếc là trên đời này không có nếu như.
Vân Thi Thi điều chỉnh lại cảm xúc, dặm lại lớp trang điểm rồi tới trường quay.
Nhưng mà trạng thái của cô thật sự không tốt, trong lòng không được yên, so với Cố Tinh Trạch vừa quay đã nhập vai thì ánh mắt cô lại trống rỗng vô hồn, đạo diễn đã mấy lần tỏ ý bất mãn.
Mãi cho đến lần quay thứ năm, ông ta đi lên trước hỏi cô: "Thi Thi, có phải hôm nay cô không tập trung vào vai diễn không?"
"Vâng... Trong người có chút không thoải mái.
Đạo diễn nhíu nhíu mày, lại vỗ vỗ trán, tỏ vẻ buồn bực.