Từ nhỏ Hữu Hữu đã không có cha làm bạn, cô đã thề phải cố gắng bù đắp thiếu sót này cho con.
Khi phải đi làm, dẫu cho bận rộn bao nhiêu, phải tăng ca muộn đến thế nào, bọn họ vẫn sẽ dành khoảng thời gian trống ăn cơm cùng nhau, cho dù nghỉ giữa giờ cũng phải chạy về nhà, cùng cậu ăn xong bữa cơm mới chạy về công ti tiếp tục tăng ca.
Mặc dù đi qua đi lại nhiều rất phiền toái, nhưng cô chưa từng phá lệ lần nào.
Trừ phi có sự kiện đặc biệt, sẽ “xin nghỉ” trước với cậu, mặc dù cậu nhóc sẽ kháng nghị, sẽ tỏ vẻ bất mãn, nhưng vẫn sẽ dặn cô nhớ ăn cơm đúng giờ, về nhà sớm.
Nhưng đêm không về, rất hiếm khi xảy ra!
Lần trước là lần đầu tiên.
Tối hôm qua là lần thứ hai.
Hôm nay là lần thứ ba.
Hai ngày nay không cùng cậu ăn bữa cơm nào, trong lòng Vân Thi Thi vô cùng chán nản.
Cô ngẩng đầu, nhìn về phái cửa sổ nhà mình, ánh đèn sáng, tim bỗng ấm áp, đồng thời, lồng ngực hơi đau đớn.
Cậu nhóc này, không phải là cố ý để đèn chờ cô về đó chứ?
Vân Thi Thi đang muốn lên lầu, người đàn ông đằng sau gọi cô lại.
“Cứ thế mà đi à?”
Mộ Nhã Triết thấy cô dự định lên thẳng lầu, trên mặt hiện lên nét không hài lòng.
“Anh còn muốn thế nào?” Vân Thi Thi quay đầu trừng anh, tức giận nói.
“Không cảm ơn gì sao?” Mộ Nhã Triết nhìn cô, ánh trăng chiếu xuống, đáy mắt thâm sâu sáng lấp lánh.
“Tôi phải về nhà!” Vân Thi Thi quay đầu liền mở cửa, đáp lại anh, là tiếng đóng cửa nặng nề.
Mộ Nhã Triết ngồi trong xe, bật cười. Anh khẽ nâng mi mắt, nhìn cửa sổ tầng mười vẫn sáng đèn như cũ, trong mắt bỗng hiện lên sự tư lự.
------ “Vân Thi Thi là mẹ của Vân Thiên Hữu tôi, là người phụ nữ tôi dùng cả cuộc đời để bảo vệ. Tôi quyết không cho người như chú bắt mẹ phải chịu chút uất ức nào, càng không cho phép chú làm mẹ thương tâm.”
Giọng nói non nớt mà trưởng thành cứ vọng bên tai anh.
Non nớt và trưởng thành, hai
từ ngữ có vẻ vô cùng mâu thuẫn, lại thể hiện hoàn mĩ trên người cậu nhóc đó.
Non nớt, là giọng nói của cậu, là dung mạo của cậu, là cơ thể gầy nhỏ dong dỏng của cậu, rõ ràng chỉ đang sáu tuổi, nét trẻ con vẫn còn, giọng nói rất trẻ con.
Trưởng thành, nằm trong lời nói kiêu ngạo quyết đoán, bình tĩnh của cậu. Anh không nghĩ ra, rốt cuộc vì nguyên nhân gì, trong thân thể nhỏ bé ấy lại giấu kín một linh hồn trưởng thành đến vậy?
Quá trưởng thành khiến anh cũng phải kinh ngạc.
Anh bước xuống xe, lấy bao thuốc ra, ngậm trong miệng, châm lửa.
Phả ra hơi khói, mùi hương đặc trưng của thuốc lá bay trong gió đêm.
Vân Thi Thi mở cửa, lập tức nhìn thấy ngọn đèn ấm áp trong phòng khách, trên mặt cô không khỏi mỉm cười, bước vào phòng khách, cõi lòng đầy xấu hổ nói: “Hữu Hữu, mẹ đã về rồi này!”
Lời nói rơi vào khoảng không, không có người đáp lại.
Nếu như bình thường, chắc chắn từ phòng sách sẽ truyền đến tiếng dậm chân “bình bịch”, ngay sau đó, Hữu Hữu sẽ đứng trước cửa, mỉm cười rạng rỡ, nhào vào lồng ngực cô, lấy khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong ngực cô, như đang làm nũng với mẹ.
Hôm nay, lại yên tĩnh đến kỳ lạ.
Ngủ rồi?
Cô ôm hoang mang, đi vào phòng sách, thấy máy vi tính trong phòng sách vẫn sáng, nhưng không thấy cậu nhóc đâu.
Vân Thi Thi “ơ” một tiếng, đi vào phòng ngủ, thậm chí còn cúi xuống nhìn gầm giường, hay là đang chơi trốn tìm với cô, cố ý hù dọa cô, nghiêm phạt cô hai ngày không về nhà đúng không?