Nhà họ Tống cùng nhà họ Mộ ở thủ đô đều là danh môn vọng tộc, nếu như ở khi xưa, đã được xếp vào cấp bậc thân vương, một hôn lễ giữa hai nhà như vậy, làm sao có thể tổ chức bình thường cho được?
Anh Mộ còn đặt cho Vân Thi Thi một lúc hơn mười bộ váy cưới?
Cô đòi năm bộ cũng là quá phận sao?
Nói trắng ra là, Mộ Yến Thừa này, chính là không thèm để cô ta ở trong lòng!
Tống Ân Nhã quả thực uất ức tới muốn khóc, cô liều mạng nhẫn nhịn, nước mắt vẫn không cách nào khống chế được rơi xuống.
Mặc dù cô ta không có ôm quá nhiều hy vọng với cuộc hôn nhân của mình, nếu như đã kết hôn với Mộ Yến Thừa, đây hoàn toàn không phải là chuyện nổi hứng nhất thời, kết hôn cùng anh ta ta, cả cuộc đời kế tiếp của cô ta đã bị buộc lại bên cạnh anh ta rồi.
Cùng với làm kẻ địch, chẳng thà cô ta chậm rãi hóa giải việc này, giống như cha và mẹ vậy, có tiếng nhưng không có miếng cũng tốt, chí ít, người ngoài cũng không xem thường cô ta!
Cô ta tỉ mỉ suy nghĩ.
Bắt buộc mình phải thích Mộ Yến Thừa, là không có khả năng, thế nhưng đối xử với anh ta như một người chồng bình thường, có lẽ là được.
Dù sao, đây là chuyện cả đời, không thể làm cho có lệ được.
Nhưng mà, mỗi khi hai người ở chung, không khí lại như tràn ngập mùi thuốc súng vậy!
Mộ Yến Thừa ngay cả nghe cô ta nói vài câu đơn giản, tựa hồ cũng không có kiên trì, lần này hẹn anh ta ta, chính là vì chuyện hôn lễ, phải cầu hôn thế nào, tiền đi, ảnh cưới, hôn lễ...
Những thứ này đều cần thương lượng.
Mộ Yến Thừa chẳng những không có kiên trì, mà còn cho rằng mấy thứ cô ta nói đều là quá phận!
Tống Ân Nhã đầy bụng tức giận và oan ức, cô ta nặng nề mà cầm muỗng lên, quấy ly cà phê trong tay, đang muốn uống một ngụm, cô ta liền bừng tỉnh ngộ, lập tức đẩy qua một bên, tức giận
lạ thường.
Hình như phụ nữ có thai không thể uống cà phê?
Cà phê này cũng là do Mộ Yến Thừa thuận tay gọi.
Anh ta ta quả thực không hề quan tâm!
Trong bụng của cô ta là cốt nhục của anh ta ta, bất kể dùng cách gì thì đó cũng là con anh ta, chảy trong người dòng máu của anh ta! Dĩ nhiên là anh ta ta chẳng hề quan tâm!
Cà phê?
Phụ nữ có thai không được uống cà phê, anh ta ta không biết điều này sao?
Tống Ân Nhã tức giận, níu chặt khăn trải bàn, hai hàng nước mắt lại rơi xuống.
Mấy ngày nay, cô ta vô cùng mệt mỏi.
Mặc dù, cô ta vẫn giữ dáng vẻ cao cao tại thượng trước đây, vài người chị em biết được cô ta sắp gả vào nhà họ Mộ, liền nhìn cô ta bằng ánh mắt ghen tỵ, hâm mộ, nhưng cô ta không sao vui vẻ nổi.
Ngoài mặt tuy thỏa mãn, nhưng trong lòng lại chậm rãi đau đớn.
Bởi vì cô ta hiểu rõ, mặc dù cô ta có một hôn lễ làm người khác hâm mộ, nhưng cô ta thực sự không thấy hạnh phúc chút nào.
Cô ta đối với người chồng tương lai này vô cùng lo lắng.
Tống Ân Nhã về đến nhà, Giang Khởi Mộng thấy cô ta như người trên mây, vội vã tiến lên hỏi, trách nói: "Một mình con đã chạy đi đâu vậy? Mẹ gọi điện cũng không nghe máy?"
Bà thấy Tống Ân Nhã đi ra ngoài, sau đó liền gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng không hề được thì cực kỳ lo lắng.
"Không có chuyện gì!"
Tống Ân Nhã đang phiền loạn, nhìn Giang Khởi Mộng sắc mặt vội vã, tò mò hỏi: "Mẹ, mẹ làm sao mà sắc mặt khó coi như vậy?"
"Chuyện của Cảnh Điềm, con biết chứ? Con với nó là chị em tốt, giờ nó xảy ra chuyện, con liệu có..."