"Buông tay."
Mạnh Tinh Tuyết lạnh lùng nói.
Thanh niên chép miệng một cái, có vẻ rất không hài lòng, lẩm bẩm một câu, "Hung dữ như vậy làm gì?"
Lập tức, hắn ta lại "haizzz" thở dài một tiếng, thấy vẻ mặt cô căng thẳng, thì lắc đầu nói, "Yên tâm đi! Cô gái à, bọn anh không phải người xấu, chỉ cảm thấy tò mò, đã trễ thế này, sao em lại đi một mình vậy? Một cô gái lớn như vậy mà nửa đêm còn ở bên ngoài, rất nguy hiểm đó nha?"
Mạnh Tinh Tuyết hất tay hắn ta ra, tức giận nói, "Xin anh tự trọng!"
Thanh niên kia thấy cô tức giận, nhất thời cảm thấy thật là thú vị, "Ôi!? Tự trọng!? Một cô gái nhỏ, nói chuyện có vẻ rất giống người đọc sách đó nha?! Không biết ông đây ghét nhất bị dạy dỗ hả."
Nói xong, lại kéo cánh tay của cô.
Mạnh Tinh Tuyết ghét nhất là loại người này, lui về sau một bước, cảnh cáo một câu, "Anh đừng động tay động chân!"
"Để làm chi? Không được sao?"
Thanh niên kia nói chuyện rất lưu manh, thấy Mạnh Tinh Tuyết cảnh cáo, thái độ càng mãnh liệt hơn, nhe răng trợn mắt lườm cô một cái.
Mạnh Tinh Tuyết rất sợ hãi, nhưng dù vậy, mặt ngoài cô vẫn giả bộ điềm tĩnh tự nhiên, hùng hổ nói, "Xin các anh tôn trọng một chút, nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát đó!"
Thấy cô nói muốn báo cảnh sát, thanh niên kia nhíu mày, nhưng vẫn buông lỏng tay, hùng hùng hổ hổ mắng một câu.
Ông chủ căng thẳng đi lên giảng giải, "Anh Đông à, anh Đông! Người ta đúng là khách đó, nếu anh làm khó cô ấy, chẳng phải là đập bảng hiệu của tôi sao! Người ta là một cô gái, chạy tới từ nơi rất xa, cũng không dễ dàng, cô ấy muốn nhanh trở về phòng nghỉ ngơi mà thôi, anh đừng làm khó cô ấy mà!"
"Đi đi, đi đi, tôi biết rồi!"
Anh Đông vẫy vẫy tay, ông chủ lại căng thẳng ra hiệu bằng mắt với Mạnh Tinh Tuyết.
Mạnh Tinh Tuyết giống như được đại xá vậy, ôm túi, một hơi xông lên lầu hai, tìm đúng số phòng, quét thẻ vào cửa, rồi đóng cửa phòng, giống như ngoài cửa có ác quỷ đuổi theo, căng thẳng đóng cửa, thuận tay cài khóa cửa bằng
xích sắt lại.
Mãi đến lúc xác định mình đã an toàn, cô mới thở phào một hơi, ngồi trên giường, đặt túi bên người, lại vẫn cảm thấy kinh hồn chưa định.
Phòng nghỉ rất nhỏ, một chiếc giường đơn đơn giản, chăn màu trắng đã hơi ngả vàng, Mạnh Tinh Tuyết ngẩng đầu nhìn bốn phía, thì thấy phòng rất nhỏ, ngay cả bàn và TV cũng không có, thậm chí không có điều hòa, chỉ có máy sưởi.
Cô đi đến buồng vệ sinh nhìn thử, cũng có vẻ đơn sơ.
Khó trách rẻ như vậy.
Trên mái nhà có một cửa sổ rất nhỏ, bỗng nhiên Mạnh Tinh Tuyết thấy căng thẳng, cô nhớ tới một tin tức, cũng là một cô gái tuổi còn trẻ một mình ở lại nhà nghỉ, trong phòng nghỉ có một cửa sổ trên mái nhà.
Một tên trộm chuyên môn dùng thứ gì đó giống như thuốc mê, thổi vào trong cửa sổ, cô ấy ngửi thấy mùi hương kia, ngủ say như chết, kẻ trộm nhảy cửa sổ vào, trộm hết những vật phẩm quý giá.
Cô vội vàng giẫm lên trên giường, khóa trái cửa sổ trên mái nhà, mãi đến lúc khóa trái hết cửa sổ, lúc này cô mới an tâm hơn một chút.
Lúc đó, cả người đã đổ mồ hôi lạnh rồi.
Cô đi đến buồng vệ sinh, mở vòi nước, xả một chút nước, mãi đến lúc nước nóng chảy ra, cô tắm rửa đơn giản, rồi lên giường nghỉ ngơi.
Bóng đêm càng sâu hơn.
Cô nằm trên giường, cũng sắp ngủ, thì nghe ngoài cửa bỗng nhiên có một trận tiếng bước chân đi tới đi lui.
Từ sau khi cô mang thai, ngủ rất cạn, rất dễ bị những tiếng động thật nhỏ làm giật mình thức giấc.
Mạnh Tinh Tuyết mở to mắt, lập tức ngồi dậy từ trên giường, cảnh giác nhìn ra cửa.