Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Kẻ Yếu Thì Nên Bị Khi Dễ Sao


trước sau

Số tiền này không thể đưa cho bọn họ!

Cô run rẩy cầm điện thoại ra, nhìn danh bạ trống không, chuyển sang chế độ quay số, bấm phím "1", đầu ngón tay đã sợ đến run lên.

"Nếu các người còn khăng khăng một mực như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát!"

Vừa nghe nói tới báo cảnh, hai người ngoài cửa lập tức cười ha ha.

"Được lắm, có gan thì cô báo cảnh sát đi! Lúc nãy quên nói, cho dù cô báo cảnh sát, cũng không có gì hay! Cảnh sát trong Cục cảnh sát tôi đều quen hết, cho dù cô gọi cảnh sát tới, cũng không thể làm gì tôi! Nhưng mà, nếu cô dám báo cảnh sát, ông đây khiến cô chịu không nổi!"

Lời này là uy hiếp trắng trợn rồi!

Mạnh Tinh Tuyết cũng bị lời của hắn ta uy hiếp, nhưng cô cố gắng bình tĩnh, cẩn thận nhớ lại, lúc trước khi còn ở quầy tiếp tân, cô cũng từng nói nếu hắn ta còn dám dây dưa không rõ, cô sẽ báo cảnh sát, vừa nghe cô nói báo cảnh sát, hai người đàn ông này ngoan ngoãn không ít, bởi vậy, Mạnh Tinh Tuyết tự nhiên hoài nghi, người đàn ông này nói vậy, đơn giản chỉ muốn phô trương thanh thế, hù dọa cô!

Cô sẽ không bị uy hiếp!

Nghĩ tới đây, cô bấm 110, đợi điện thoại được nhận, cô kích động nói rõ tình huống, thì nghe thấy hai người đàn ông ngoài cửa hùng hùng hổ hổ nói một câu, hơn nữa còn nói địa chỉ của nhà nghỉ.

Hai người đàn ông ngoài cửa nghe thấy cô đã báo cảnh sát, nhao nhao hùng hùng hổ hổ vài câu.

"Mẹ nó! A Đông, người đàn bà gan lớn thật, báo cảnh sát thật rồi! Không cho cô một bài học, xem chúng ta là vai phụ có phải hay không?!"

"Chó X!"

Hiển nhiên A Đông cũng không nghĩ tới cô vậy mà dám báo cảnh sát thật, rõ ràng hắn ta đã cùng hung cực ác hù dọa cô như vậy, vậy mà cô không biết sợ hãi sao?!

Cúp điện thoại, Mạnh Tinh Tuyết đã báo cảnh sát, cảnh sát nói sẽ tới ngay, nhất thời có cảm giác an toàn, cũng không sợ bọn họ uy hiếp, lạnh lùng nói, "Tôi đã báo cảnh sát rồi! Cảnh
sát lập tức sẽ đến đây! Các người còn chưa cút hả!"

Cô mạnh mẽ như vậy, hiển nhiên hoàn toàn chọc giận hai người đàn ông này.

Ngoài cửa, người đàn ông gọi là a Đông hút một hơi thuốc thật mạnh, rồi lập tức hung hăng quăng tàn thuốc xuống đất, giơ chân lên, hung hăng đá lên ván cửa, giận dữ nói, "Thối tha. Đồ đàn bà thối! Mở cửa cho ông! Mở cửa!!"

"Loảng xoảng loảng xoảng - - "

Tiếng đá cửa kịch liệt, sợ tới mức cô thét chói tai một tiếng, a Đông giẫm rất mạnh, cô thậm chí nhạy bén nghe thấy ván cửa phát ra một tiếng "rắc rắc", tựa như gỗ trong ván cửa bị gãy ra, nếu hắn ta tiếp tục dùng sức lớn như vậy đá cửa, sợ là ván cửa sẽ bị hắn ta đá thủng lỗ vậy!

"Anh điên rồi sao!? Tôi đã báo cảnh sát, cảnh sát sẽ tới ngay! Cảnh sát sẽ tới đây ngay!"

Cô căng thẳng lấy tay chặn cửa, nhưng mà một giây sau, người đàn ông ngoài cửa lại là "Loảng xoảng" một tiếng, hung hăng đá lên ván cửa, Mạnh Tinh Tuyết trở tay không kịp, bị ván cửa phản chấn lùi lại mấy bước, va vào tường, may mà cô theo bản năng lấy ngón tay đỡ lại, chỉ bị ngã đau, chỉ là các đốt ngón tay lập tức sưng đỏ không thôi.

Cô đau đớn ôm đốt ngón tay của mình, trong lúc hoảng sợ, ấm ức không ngừng rơi nước mắt, cô gắt gao cắn môi, nước mắt mặn chát lập tức lọt vào khóe miệng, chua sót không thôi.

Mạnh Tinh Tuyết tuyệt vọng nói, "Vì sao các người lại làm khó tôi mãi vậy?! Tôi căn bản không trêu chọc các người, các người cũng đại phát từ bi, đừng trêu chọc tôi được không?!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện