"Không có bất cứ ký ức gì?"
Mạnh Tinh Tuyết cẩn thận hỏi: "Chẳng lẽ là vì mất trí nhớ chăng?"
Sở Hà nói: "Ừ, gáy tôi giống như đã từng chịu sự va đập nào đó, chảy máu, bác sĩ nói, đối với những chuyện đã xảy ra tôi không có bất cứ ấn tượng gì đại khái là vì não bộ phải chịu một sự va chạm nào đó."
"Não bộ bị va chạm!?"
Mạnh Tinh Tuyết có chút kinh ngạc: "Chẳng lẽ đối với chuyện lúc trước, chị không có chút ấn tượng gì sao?"
"Ừ, thậm chí ngay cả mình là ai tôi cũng không biết! Cho dù là tên, hay những gì đã trải qua, thân thế, người nhà là ai, đều không có một chút ấn tượng."
Sở Hà dừng một chút nói tiếp: "Bác sĩ nói đây chỉ là mất trí nhớ tạm thời, sau này vẫn có khả năng khôi phục lại trí nhớ. Nhưng đã năm năm trôi qua, tôi vẫn không nhớ lại được cái gì."
Mạnh Tinh Tuyết có chút ngạc nhiên, đồng thời cũng cảm thấy có chút khó tin.
"Lúc ý thức được mình vẫn còn sống, trong đầu tôi đều trống rỗng. Tôi cố gắng nhớ lại nhưng bác sĩ nói, có lẽ là do tôi đang ở một thành phố xa lạ nên vậy, nếu có thể tìm lại nơi mình đã từng sống trước kia, có lẽ có thể có cơ hội tìm được trí nhớ của chính mình."
Sở Hà còn nói: "Có điều, chuyện quan trọng nhất là tôi ngay cả nhà mình ở nơi nào cũng không nhớ nữa."
"Cảm giác kia có lẽ rất bất lực đi?"
Mạnh Tinh Tuyết im lặng trong giây lát, lại nói: "Đổi lại là tôi, đến một nơi cực lỳ xa lạ, trong lòng nhất định sẽ rất hoang mang."
"Hoang mang, mơ hồ nhưng nhất định sẽ cố gắng sống sót."
Sở Hà tiếp lời cô.
Sau khi Sở Hà khỏe lên liền rời khỏi bệnh viện, bởi vì cô ấy không có chỗ để đi nên liền ở tạm trong thôn, do không có giấy tờ gì chứng minh thân phận nên trưởng thôn đã cố ý đến cơ quan điều tra người mất tích, có
điều cũng không tìm ra bất cứ thông tin gì. Thôn trưởng thương cô ấy một thân một mình lẻ loi nên liền để cô ấy ở tạm nhà mình.
8 tháng sau, đứa bé ra đời, là một cậu nhóc khỏe mạnh.
Thôn trưởng lập tức vận dụng quan hệ, đăng ký hồ sơ, cung cấp thông tin về AND lên mạng, như vậy, dù cho chỉ có một chút manh mối cũng sẽ dễ dàng tìm ra thân phận của cô.
Sống ở đây, Sở Hà làm một số việc giúp đỡ một nhà thôn trưởng, nhưng trong một lần ngoài ý muốn, đột nhiên cô phát hiện ra tiềm năng trong cơ thể mình.
Có một lần, buổi tối, cô lái xe đưa một nhà thôn trưởng lên thị trấn mua đồ.
Khi đó, mấy ngành giải trí trong thị trấn mới nổi lên, ở trung tâm thị trấn, trên đường mở rất nhiều khách sạn, Karaoke, quán bar, trên đường về nhà, ngẫu nhiên gặp một đám lưu manh dây dưa không rõ với một cô gái nhỏ, mấy tên đó giống như là uống rượu, động tay động chân với cô gái kia, Sở Hà ngứa mắt liền tiến lên giải vây.
Không nghĩ tới người đàn ông đứng đầu trong nhóm lưu manh đó trực tiếp lấy dao găm ra khoa chân múa tay đòi uy hiếp cô.
Mắt thấy dao găm sắp đâm xuống người, gần như là phản xạ theo bản năng, cô nhảy bật ra sau, xoay một vòng vô cùng đẹp mắt đạp cho người đàn ông đó ngã lăn ra đất, lập tức hôn mê bất tỉnh, mất đi ý thức.
Sau đó một đám đều xong lên, trong đó cũng có vài ba tên khá cường tráng khỏe mạnh nhưng không đến vài phút đều bị cô hạ gục trên mặt đất.
Cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường biết được nhóm lưu manh này do một mình cô thu thập cũng kinh ngạc không thôi, khen ngợi tới tấp.