Khóe mắt Lý Hàn Lâm co giật.
Đứa trẻ này...
Mưu tính quá sâu.
Khiến ông thật bất đắc dĩ.
Lúc đó, ông nhận được điện thoại của cậu, đầu dây bên kia truyền đến tiếng
kêu cứu thống khổ của cậu, ông vội bỏ hết mọi việc chạy tới, vừa mở cửa
đã thấy cậu ngã trên mặt đất, ông lập tức xông lên bế cậu lên, thấy cậu
đã ngất xỉu, không biết rốt cuộc cậu làm sao, bấm nhân trung cũng không
thấy cậu tỉnh, vừa định hô hấp nhân tạo cho cậu, lại không ngờ cậu nhóc
này mở mắt, chắc mấy cú bấm vừa rồi có hiệu quả.
Vừa tỉnh lại, cậu đã cho ông một cái tát, khiến mặt ông lệch sang một bên: “Độc ác!”
Ngay khi Lý Hàn Lâm đang oan khuất không gì sánh bằng thì lại thấy cậu nhóc
yếu ớt dựa vào ngực ông, hô hấp dồn dập, sắc mặt đỏ bừng.
Ông vội hỏi rốt cuộc có chuyện gì, cậu lập tức chỉ chỉ hộp thuốc trong hộc tủ: “Cầm...tới đây...”
Lý Hàn Lâm lập tức mở hộp thuốc, cậu nhóc cố lấy một lọ thuốc ra, uống một viên, tình trạng bệnh vẫn không có gì khởi sắc.
Vội vội vàng vàng đưa cậy đến bệnh viện, làm cấp cứu, cuối cùng bệnh tình cũng giảm bớt.
Nhưng yêu cầu tiếp theo của cậu lại khiến ông bối rối.
“Đợi lát nữa, nếu như mẹ cháu gọi điện cho chú, phiền chú nói bệnh của cháu nghiêm trọng chút.”
Lý Hàn Lâm nghe vậy, mắt mở to: “Giám đốc Vân, chẳng phải cháu thương mẹ cháu nhất sao? Không phải cháu sợ mẹ lo lắng nhất sao?”
“Lẽ nào, mẹ không nên lo lắng cho cháu?” Hữu Hữu bất mãn bật lại, khiến ông á khẩu không trả lời được.
Lý Hàn Lâm suy tư hồi lâu, hình như, lời cậu nói có mấy phần có lý.
“Để cháu một mình ở nhà, một ngày một đêm, lẽ nào mẹ không nên tự trách bản thân?”
“Ừ...”“Cho nên, một lần là được rồi, để mẹ càng yêu thương cháu hơn.” Hữu Hữu nói, cúi đầu, siết chặt góc chăn, đôi mày nhíu chặt, bóng lưng cậu thoạt
nhìn rất bất lực: “Con người chỉ có mất đi, mới biết quý trọng. Nếu thật sự mất đi, sẽ không thể quay về được nữa.”
Vì vậy, mới có cuộc điện thoại vừa rồi.
Từ trước đến nay cậu rất yêu thương mẹ, chỉ cần có thể tự chăm sóc mình,
cậu sẽ không có yêu cầu gì với người mẹ ngốc nghếch này, chỉ cầu cô có
thể chăm sóc tốt bản thân là cậu yên tâm rồi.
Nhưng cậu lại phát
hiện, có đôi khi, tình nguyện yếu
đuối chút, ỷ lại vào mẹ nhiều hơn
chút, lòng của mẹ mới đặt trên cậu nhiều hơn.
“Ừm.” Hữu Hữu gật
đầu, mày cau lại nói: “Cháu thấy, chú nói chưa đủ nghiêm trọng. Tình
hình không khả quan lắm, chú không nên nói vậy.”
Cậu im lặng một lúc, trong mắt lạnh băng, bỗng nói: “Chú phải nói, suýt chút nữa cháu đã chết.”
Khóe miệng Vân Thiên Hữu nhếch lên độ cong xấu xa, khiến Lý Hàn Lâm thấy lạnh cả sống lưng.
Đứa trẻ này... thật bí hiểm quá.
Thực sự cậu mới chỉ sáu tuổi ư?
Có điều, lời của cậu, không tính là quá đáng.
Nếu không phải ông chạy tới kịp lúc, bệnh của Vân Thiên Hữu sẽ chuyển biến xấu, quả thực vô cùng nguy hiểm.
Lý Hàn Lâm hiểu rõ, sở dĩ cậu yêu cầu ông nói vậy, chẳng qua là một kiểu thủ đoạn.
Thế giới của trẻ con, vô cùng đơn thuần, bọn họ không hiểu những ngoắt
ngoéo, cũng không biết thủ đoạn là gì. Tuy Vân Thiên Hữu vẫn là trẻ con, nhưng nổi bật hơn người, những đứa trẻ khác khó có thể sánh bằng.
Nhưng sâu trong nội tâm cậu, cũng có sự ngây thơ vô cùng. Cậu chỉ biết rằng,
nếu cậu biểu hiện yếu đuối một chút, đáng thương thêm chút, mẹ sẽ quan
tâm cậu, thương cậu nhiều hơn.
Vân Thiên Hữu chậm rãi nằm xuống,
trầm giọng nói: “Cháu không thể thua người đàn ông khác, cháu phải đoạt
lại trái tim của mẹ cháu.”
Lý Hàn Lâm nhìn cậu nhóc đã cuộn tròn trên giường, bất đắc dĩ lắc đầu, nổi lên sự đau lòng nhàn nhạt.