Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Trái Lại Nổi Bật Lên Cô Rất Keo Kiệt


trước sau

Người phụ nữ giống như không thấy biểu tình không thoải mái trên mặt Vân Thi Thi, cười nhạt, cúi đầu nói một tiếng, “Em cũng có chút bất ngờ, nhiều năm không gặp, không nghĩ tới Triết đã kết hôn rồi! A… Đúng rồi, còn chưa biết tên của cô!”

Vân Thi Thi vô ý thị uy, Dung Huyên nhìn ở trong mắt, nhưng người phụ nữ này mười tuổi đã di dân đến Ý, ở Ý lớn lên, bởi vậy tính cách giống như người Châu Âu, không chút nào che dấu cô ta có địch ý với cô.

Hỏi tên cô, ngữ khí cũng không tính là khách khí!

“Tôi tên Vân Thi Thi!”

“Vân Thi Thi? Ý là Vân Sơn Thi Ý sao?”

“Ừm. Vân là ‘Mây’, Thi là ‘Thơ’.”

“Ai nha! Đoán đúng rồi!”

Mộ Nhã Triết có chút bất ngờ về trình độ tiếng Trung của cô ta, mười tuổi di dân sang Ý, nói tiếng Trung lưu loát như vậy, câu chữ rõ ràng, đúng là làm người ta bất ngờ.

Dung Huyên giống như hiểu rõ nghi ngờ trong mắt Mộ Nhã Triết, nhàn nhạt nói, “Triết, anh có biết không? Bây giờ em đang làm việc ở Đại Sứ Quán.”

“Mẹ em bây giờ vẫn còn làm đại diện ngoại giao ở Đại Sứ Quán sao?”

“Đúng vậy.”

Thái độ của cô ta ung dung, tao nhã xinh đẹp, nói chuyện đều có vẻ cực kỳ cao quý, khí chất cũng có một loại nói không nên lời.

Nếu như cố gắng hình dung, thì chỉ có thể nói, từ cách nói năng, lời nói và việc làm, người phụ nữ này vừa thấy liền biết xuất thân từ xã hội thượng lưu!

Tự nhiên của cô ta, trái lại nổi bật lên hình tượng của cô có chút chua ngoa!

Dù sao, cô là vợ của Mộ Nhã Triết, mà người phụ nữ này chỉ là thanh mai trúc mã thời niên thiếu mà thôi, cách nhiều năm gặp lại, ngồi xuống cùng dùng cơm, ôn chuyện cũ, cũng không có gì không ổn.

Còn cô vô cùng tích cực nói những từ ngữ không tốt, trái lại làm cho cô thoạt nhìn có chút keo kiệt rồi!

“Thanh mai trúc mã sao?”

Vân Thi Thi đột nhiên nở nụ cười, nhìn về phía anh,
“Không nghĩ tới, lúc anh còn trẻ, cũng có mối tình đầu! Em nghĩ lúc anh còn nhỏ, thì giống như bây giờ, vừa cứng nhắc, vừa yên lặng, giống như ông cụ non vậy!”

“Ha ha - -! Sao có thể như vậy được?”

Dung Huyên có chút bất ngờ, “Lúc Triết còn nhỏ, không hề thành thục chững chạc như bây giờ! Cho dù có lúc, tính tình có chút chút cứng ngắc, tối tăm, nhưng mà lúc đó… Ừm.. Ít nhất lúc ở cùng với tôi, vẫn cực kỳ đáng yêu! Trước đây, đôi mắt anh ấy rất đẹp, giống như giấu kín vô số ngôi sao nhỏ, cực kỳ mê người! Tôi vì đôi mắt ấy, yên lặng ái mộ anh ấy.”

Những lời nói trắng ra của cô ta, làm Vân Thi Thi không thích ứng.

Một người phụ nữ lớn lên ở Châu Âu, một người phụ nữ điển hình phương Đông, tính cách chạm nhau, khó tránh khỏi không quen.

Vân Thi Thi nghe cô ta nói chuyện Mộ Nhã Triết thời niên thiếu, tâm tình có chút phức tạp.

Phức tạp là vì, đối với chuyện Mộ Nhã Triết thời niên thiếu, cô rất tò mò, rất muốn nghe một chút!

Nhưng mà bởi vì đối tượng kể là một người phụ nữ, Vân Thi Thi khó tránh khỏi có chút chống cự và bài xích!

Vân Thi Thi trầm mặc, lại thấy Dung Huyên mỉm cười với Mộ Nhã Triết, trong mắt thâm tình, giống như xuyên qua khuôn mặt này của anh, nhớ lại thời niên thiếu vô ưu vô lự!

“Triết…! Anh thật sự trưởng thành, thành một người đàn ông thành thục rồi! May mà ngũ quan của anh không khác biệt quá lớn trong trí nhớ của em, chỉ là mặt càng sắc nét, mũi càng cao, hình dáng đường cong thân thể cường tráng không ít. Anh thì sao? Anh cảm thấy em có thay đổi gì nhiều không?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện