“Thật đáng yêu! Đều nói con trai lớn lên giống mẹ, nhưng không nghĩ tới, bộ dạng của Hữu Hữu giống anh trước đây như đúc!”
Đây là cố ý quay lại đề tài trước đây sao!
Người phụ nữ này đúng là có ý đồ khác!
Đơn giản là vì trọng tâm đề tài là chuyện trước đây, cô không thể can thiệp, chen miệng vào được sao?
Người phụ nữ này, mỗi lời nói đều bài xích cô!
Mộ Nhã Triết lại hỏi, “Có sao?”
“Ừm! Thật sự rất giống bộ dạng anh trước đây!”
“Đứa bé là con anh, bộ dạng tất nhiên giống anh.”
Dừng một chút, Mộ Nhã Triết lại nói, “Chỉ là cũng không hẳn đều giống anh, khuôn mặt của đứa bé, giống Thi Thi nhiều hơn một chút!”
Thi Thi…
Đúng là xưng hô vô cùng thân thiết!
Giống như trước đây, anh gọi cô ta là ‘Huyên Huyên’ vậy, thân mật khăng khít!
Dung Huyên yên lặng cắn môi, bởi vì hâm mộ và ghen tị, ánh mắt đều hơi đỏ lên!
“Thật tốt, anh đều có con trai rồi! Đúng là hâm mộ. Đáng tiếc, em bây giờ vẫn còn cô đơn một mình! Có lẽ là hữu duyên vô phận, đến nay vẫn không tìm được đối tượng của mình. Cha và mẹ vẫn luôn thúc giục, nhưng em cảm thấy, độc thân tốt hơn một chút! Dù sao trong lòng có vài thứ, thực sự không buông ra được! Cũng không muốn miễn cưỡng chính mình buông tay!”
Dung Huyên nói xong, vẻ mặt có chút thương tâm.
Vân Thi Thi đột nhiên cảm thấy càng chán, không biết ngụ ý trong câu mà cô ta nói, rốt cuộc ám chỉ cái gì!
…
Trong phòng, Hữu Hữu bò lên giường, thuần thục kéo chăn của Tiểu Dịch Thần ra, lập tức kéo áo cậu gọi cậu tỉnh!
Tiểu Dịch Thần mê mang, mới vừa mở mắt, liền nhìn thấy gương mặt Hữu Hữu phóng đại trước mặt cậu, môi hồng khi đóng khi mở, nói ra một câu, “Mộ Dịch Thần, mẹ bị một người phụ nữ xấu xa bắt nạt rồi!”
“Cái gì?”
Cơn buồn ngủ của Tiểu Dịch Thần lập tức bay đi toàn bộ, mở to mắt, như hổ rình mồi hỏi, “Ở đâu ra người phụ nữ xấu xa, dám
bắt nạt mẹ anh sao?”
“Hừ! Không biết xuất hiện từ đâu!”
Nói xong, Hữu Hữu tức giận nói, “Em đi đến đó liền phát hiện không khí có chút không thích hợp! Em còn đang suy nghĩ, không phải là tình nhân cũ của cha từ đâu xuất hiện đấy chứ?”
Tiểu Dịch Thần như gặp kẻ địch ngồi dậy, ngồi nghiêm chỉnh giơ tay lên thề, “Không có khả năng! Anh thề, ít nhất anh lớn như vậy, bên cạnh cha chưa từng có người phụ nữ lai lịch không rõ ràng nào!”
“Anh không phải là con giun trong bụng cha, sao anh biết được?”
“Không tin thì thôi!”
“Em mặc kệ, anh đứng dậy cho em, đuổi người phụ nữ xấu xa đó đi!”
Mộ Dịch Thần gật gật đầu, lập tức mặc quần áo.
…
Trong phòng ăn, Vân Thi Thi hoàn toàn không biết hai đứa bé yên lặng ‘Có âm mưu’ gì đó!
Cô cúi đầu, lại nghe Dung Huyên trò chuyện với Mộ Nhã Triết.
“Cho nên, lần này hai người đến Ý, là đến chụp ảnh cưới sao?”
“Ừ!”
Mộ Nhã Triết cưng chiều liếc mắt nhìn Vân Thi Thi, mỉm cười nói, “Chuyện kết hôn không thể qua loa, kéo dài thời gian lâu như vậy, cũng nên cho cô ấy một công đạo hài lòng! Tất nhiên, hôn lễ không thể qua loa, cho dù là áo cưới, cũng phải dụng tâm một phen!”
Nghe đến đó, tươi cười của Dung Huyên lại giảm đi vài phần.
Cô ta cảm giác lần này tới, là tự tìm ngược cho mình!
Trơ mắt nhìn người ta ân ái, người đàn ông cô ta đến nay vẫn còn chưa buông tay, tất cả cưng chiều và say mê, lại đối với một người phụ nữ khác, tâm tình tất nhiên là khổ sở!