Dùng xong bữa sáng, bốn người liền thu dọn đồ đạc, nói nói cười cười đi ra cửa!
Đã hẹn trước với Mạn Khắc là sẽ gặp nhau ở trước cửa khách sạn, nhưng Vân Thi Thi vừa kéo tay Mộ Nhã Triết đi ra khỏi khách sạn thì đã nhìn thấy một chiếc Maserati đỗ ngay đằng trước, mí mắt cô giật giật, nhớ tới xế chiều hôm qua cũng đã thoáng nhìn thấy, nếu cô không nhầm thì chiếc xe này chính là của người phụ nữ kia!
Suy đoán của cô nhanh chóng được chứng thực.
Lúc bọn họ vừa đi ra cửa, một người phụ nữ bước xuống khỏi xe Maserati, đương nhiên chính là Dung Huyên!
Tại sao lại là cô ta?
Người phụ nữ này đúng là âm hồn bất tán!
Tâm tình Vân Thi Thi vốn đang vui vẻ, vì sự xuất hiện của cô ta mà lập tức như rơi vào đáy vực, trên mặt cũng tỏ vẻ khó chịu!
Nếu như cô nhớ không nhầm thì tối hôm qua, Mộ Nhã Triết cũng đã ngả bài với cô ta, nói rõ mọi chuyện, thái độ cũng rất tuyệt tình, nếu đã như vậy, chắc hẳn là cô ta đã phải chịu đả kích không nhỏ.
Sao còn không biết xấu hổ mà đến đây?
Chẳng lẽ, tâm còn chưa chết?
Những lời anh nói còn chưa đủ tàn nhẫn sao? Còn chưa đủ rõ ràng sao?
Chẳng lẽ những lời đó ngược lại càng kích thích cô ta?
Vân Thi Thi nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết bên cạnh, đã thấy sắc mặt của anh cũng rất khó coi!
Mộ Nhã Triết nhìn chằm chằm Dung Huyên, mặt mày âm trầm, lại thấy Dung Huyên đi về phía bọn họ, vẻ mặt giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tất cả những lời anh nói hôm qua đều bị cô ta ném thẳng lên chín tầng mây!
Cô ta cười ôn hòa, muốn bao nhiêu tao nhã liền có bấy nhiêu tao nhã, tao nhã đến mức khiến người ta hoài nghi có phải cô ta không tim không phổi hay không!
Đổi lại nếu là người khác, bị người mình yêu nói như thế thì tim cũng đã sớm vỡ tan rồi!
Cô ta lại cứ như chưa có việc gì xảy ra!
Dung Huyên đi tới, mỉm cười nhìn Mộ Nhã Triết một cái, chào hỏi: "Sớm như
vậy sao? Nhưng mà em lại còn đến sớm hơn cả anh đấy! 8 giờ rưỡi em đã tới rồi!"
Trên thực tế, tám giờ cô ta đã đến rồi!
Cô ta chính là đến sớm để chờ bọn họ!
Đúng vậy, chẳng lẽ anh cho rằng nói những lời tàn nhẫn như vậy là có thể khiến cô ta hết hy vọng sao?
Không có khả năng!
Nếu đã gặp nhau, cô ta cứ cố chấp cho rằng đây chính là duyên trời định!
Dung Huyên nói xong, cũng không cố kỵ sắc mặt khó coi của Mộ Nhã Triết, ánh mắt chuyển hướng về phía Vân Thi Thi, lập tức vô cùng thân thiết đi đến trước mặt cô, nắm tay cô như chị em thân thiết!
"Thi Thi, nghe anh Triết nói, hai người không tới Vương Cung chụp ảnh nữa à?"
"..."
Nhất thời Vân Thi Thi không biết nên nói cái gì cho phải.
Dung Huyên mỉm cười, bỗng nhiên như tiếc hận nói: "Thật đáng tiếc! Tối hôm qua tôi vừa trở về, đã chuẩn bị tốt cho hai người rồi, thế nhưng anh Triết lại gọi tới, nói là mọi người quyết định không đi Vương Cung nữa, làm tôi thấy thật đáng tiếc!"
"Không có gì đáng tiếc cả!" Vân Thi Thi nói: "Chúng tôi đã quyết định đi Venice chụp ảnh cưới."
"Venice? Venice phong cảnh rất đẹp, vang danh khắp thế giới, chụp ảnh cưới ở đó đúng là rất lãng mạn!"
Dừng một chút, cô ta lại ra vẻ rộng rãi hỏi: "Cần "dẫn đường" không? Khó có dịp mọi người tới Italy, hay là vừa chụp ảnh vừa đi du lịch!"
"Tôi nghĩ là không cần đâu!" Vân Thi Thi nói thẳng: "Chúng tôi rất vội, chụp xong sẽ lập tức về nước!"
Rõ ràng, trực tiếp, không chừa chút đường sống.
Vân Thi Thi tỏ ra mạnh mẽ như vậy, Dung Huyên so sánh với chuyện tối hôm qua, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên!