Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Mẹ Con Cùng Chung Mối Thù (4)


trước sau

“Ai nha, dì không biết là đương nhiên rồi! Cho nên, cháu mới nói là thưởng thức da mặt dày của dì!”

Hữu Hữu dừng một chút, lại cực kỳ chán ghét nói, “Cha và mẹ không dễ dàng gì mới có thế giới của hai người, dì lại còn dính sau mông, đúng là cực kỳ phá phong cảnh!”

Dung Huyên hoàn toàn bị chọc giận!

Chưa bao giờ có người nào làm cô ta xấu hổ như vậy!

Lại còn bị một đứa bé nhục nhã chứ!

Cô ta nhếch môi lên, bật cười lạnh lùng, “Da mặt dày sao? Dì thấy cháu mới đúng là không được dạy dỗ! Không được dạy dỗ cũng là chuyện hợp tình hợp lý! Dù sao mẹ là người bình dân, là con trai, có thể ưu tú chỗ nào chứ? Cho dù thừa hưởng tuấn tú của anh Triết, nhưng tính tình sẽ giống mẹ nó mà thôi!”

Lời còn chưa dứt.

Chỉ nghe “Bốp - -” một tiếng!

Không có bất luận dấu hiệu gì, Vân Thi Thi giơ tay lên tát cô ta một cái.

“Dung Huyên, tôi cảnh cáo cô, cái miệng nên sạch sẽ với con tôi một chút!”

Dung Huyên sờ hai má nóng rát, khó có thể tin mở to hai mắt nhìn, nhìn về phía Vân Thi Thi, trong mắt tràn ngập lửa giận!

“Cô đánh tôi?”

Vân Thi Thi lạnh lùng nói, “Miệng cô bẩn, nên đánh.”

Dung Huyên hoàn toàn nổi giận, cũng giơ tay lên, muốn đánh lại.

Vân Thi Thi lại lanh tay lẹ mắt, cầm chặt tay cô ta vung tới, cầm chặt lấy, mặc cho Dung Huyên tránh mãi, cũng không làm được gì!

Có lẽ xuất phát từ sự phẫn nộ, sức lực của cô lớn, Dung Huyên nghiến răng nghiến lợi, vùng vẫy tránh nhưng mà tránh không được, hổn hển nói, “Vân Thi Thi, cô thả tay tôi ra!”

“Dung Huyên! Tôi cảnh cáo cô, an phận một chút!”

Vân Thi Thi cười lạnh đến gần cô ta, mặt không chút thay đổi liếc cô ta một cái, đột nhiên cười lạnh, “Sao thế? Vì cô và anh ấy là thanh mai trúc mã, cho nên cảm thấy rất đắc ý, phải không? Tôi là bình dân, can đảm của tôi tăng lên sao? Vậy cô là cái gì? Biết rõ anh ấy có vợ, biết rõ anh ấy có hạnh phúc của chính mình,
cô bụng dạ khó lường, dán không rời, rốt cuộc là có ý đồ gì?”

“Vân Thi Thi!”

Dung Huyên không cam lòng nói với cô, “Cô căn bản không xứng với anh ấy!”

“Không xứng sao?”

“Cô chỉ là một người bình dân! Chẳng lẽ cô không biết nhà giàu có quy tắc, quý tộc và bình dân kết hôn, là tối kỵ! Cô cho rằng cô là ai? Cô dựa vào cái gì mà xứng đôi với anh Triết? Nếu anh ấy kết hôn với thiên kim danh môn vọng tộc khác, tôi trái lại không có phê bình kín đáo gì! Nhưng vì sao lại cứ là một người bình dân? Vì sao lại là cô?”

Dung Huyên phát tiết hết oán hận ở trong lòng ra.

Da mặt cô ta lập tức đỏ bừng lên, miệng không đắn đo nói, “Cô nói cô là diễn viên, a! Phụ nữ trong giới giải trí, có thể có người nào tốt! Tôi thấy không biết cô tu luyện từ đâu ra mê hoặc, quyến rũ anh ấy, lúc này anh ấy mới bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo!”

“Bốp - -!”

Vân Thi Thi lại tát cô ta một cái, không lưu tình chút nào.

Dung Huyên bị tát, ấm ức nước mắt rơi xuống, tức giận kêu lên, “Cô dựa vào cái gì đánh tôi?”

“Vì cái miệng đê tiện của cô!”

Sắc mặt Vân Thi Thi lạnh lùng giơ tay lên, kéo áo cô ta, kéo cô ta đến trước mặt mình, gằn từng chữ nói, “Tôi phải nhắc nhở cô một chuyện, trên đời này, ngoại trừ tôi ra, không có bất luận người phụ nữ nào xứng với anh ấy! Không có bất luận người phụ nữ nào xứng đôi với anh ấy hơn tôi, nghe hiểu không?”

Lời nói cố chấp, vô cùng quyết đoán.

Giờ phút này, cô cực kỳ phong độ, kiêu ngạo và mê người.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện