Hai người ra tay cũng không có chiêu pháp gì khiến người ta hoa mắt, nhưng mỗi một cú đấm, cú đá, có thể nhận thấy bọn họ dùng bao nhiêu sức lực!
Sắc bén dữ dội như hổ rình mồi!
Chỉ là mấy cú đấm không có kỹ thuật gì, nhưng cực kỳ ngoan độc!
Một hồi sau, Cao Nam dần đuối sức, cũng là do Hoa Cẩm ra tay quá ác liệt, hai người thực lực tương đương, nhưng có vẻ như Hoa Cẩm tốt hơn một chút!
Con người ở lúc phẫn nộ tột cùng, là lúc phát huy sức mạnh tốt nhất!
Hoa Cẩm trông có vẻ yếu đuối, nhưng thật ra anh ta không hề yếu đuối như trong tưởng tượng, ngược lại ra tay vô cùng tàn nhẫn, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt khiêu khích.
Động tác của hai người quá nhanh, Vân Thi Thi đứng một bên nhìn mà hoa mắt, chỉ thấy Hoa Cẩm đá một phát, lập tức làm Cao Nam quét trên mặt đất, anh ta lại tiếp tục xông lên, giẫm lên ngực Cao Nam, mấy cú đấm mang theo tiếng gió, nện phịch phịch lên mặt anh ta, sát khí lạnh lẽo không thèm quan tâm tới mọi thứ xung quanh mà liên tục ra quyền, giống như muốn đánh người ta tàn phế!
Vân Thi Thi nhanh chóng chạy lên ôm Hoa Cẩm từ phía sau, gắt gao không buông tay.
"Hoa Cẩm, đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa...!"
Hoa Cẩm đánh đến đỏ mắt, mặc dù bị Vân Thi Thi ngăn cản, nhưng vẫn cố tình liên tục đạp anh ta.
Mộc Tịch mới vừa đi ra từ trong phòng vệ sinh, nhìn thấy cảnh này, sợ tới mức la lên!
Nghe thấy âm thanh khác thường, nhân viên tạp vụ nhanh chóng chạy đến, thấy có người đang đánh nhau, vội vàng chạy qua ngăn cản.
"Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!"
...
Rất nhanh, chuyện này ngoài ý muốn làm kinh động tới đoàn làm phim.
Kỷ Nhan cùng mấy nhân viên công tác khác chạy đến, thấy cảnh này, liền sợ hãi.
"Sao vậy?"
Kỷ Nhan thấy Cao Nam té trên đất, sợ tới mức mặt mày choáng váng, nhanh chóng chạy đến, đỡ anh ta dậy, lại nhìn thấy khóe môi anh ta rách nát, khóe mắt cũng bị rách, chỗ xanh chỗ tím, cái áo trắng mặt trên người đầy dấu chân màu đen, cô ta rất nhanh hiểu được chuyện gì đang xảy ra, quay đầu nhìn về phía Hoa Cẩm và Vân
Thi Thi.
Hoa Cẩm cũng không khá hơn, mặt mày xơ xác, nhưng ít nhiều cũng đỡ hơn Cao Nam một chút, khóe môi chỉ bị rách thôi, nhưng cả người cũng lôi thôi lếch thếch giống như Cao Nam.
"Anh là một tên phế vật!"
Hoa Cẩm sỉ nhục Cao Nam: "Là một người đàn ông, tôi thật sự cảm thấy hổ thẹn vì anh! Sức khỏe cường tráng, vậy mà lại đi khi dễ một người phụ nữ tay trói gà không chặt! Cái này gọi là cái gì, gọi là quấy - rối - tình - dục đó! Cao Nam, anh chỉ có thể làm được như vậy thôi, chỉ có thể khi dễ một người phụ nữ! Anh không xứng làm đàn ông!"
Cao Nam ngước mắt, trong mắt bỗng nhiên lộ ra sự hung ác.
"Mày nói cái gì?"
"Tôi nói, anh không xứng làm đàn ông!"
Hoa Cẩm nói xong, tà mị cười, khiêu khích nói: "Đầu thai nhầm rồi sao?"
Cao Nam bị nhục nhã như vậy, tức giận liền muốn xông qua Hoa Cẩm bên này.
Thấy anh ta lại muốn xông lên, Vân Thi Thi theo bản năng đứng chắn trước mặt Hoa Cẩm, Hoa Cẩm ngẩn người, nhìn theo bóng lưng gầy yếu đang đứng trước mặt mình, ánh mắt lóe lên.
Mọi người lập tức ngăn cản Cao Nam đang sắp mất lý trí, Kỷ Nhan vội vàng quát lên: "Cao Nam! Anh đừng làm càn!"
"Tôi làm càn sao?"
Cao Nam tức giận nói: "Là cái "thằng ất ơ" này không phân tốt xấu đã ra tay trước!"
Kỷ Nhan có chút ngoài ý muốn, nhìn Hoa Cẩm, mọi người cũng nghi ngờ nhìn về phía anh ta.
Dưới hoàn cảnh bản thân đang bị người ta nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, Hoa Cẩm cười chế giễu, lạnh lùng nói: "Vì sao tôi lại ra tay? Còn không phải tại anh động tay động chân với Vân Thi Thi trước sao! Tất cả mọi người hãy nhìn cho kỹ bộ mặt thật của hắn đi!"
"Đủ rồi!"
______