Làm nghệ sĩ phải chạy theo xu hướng.
Nếu lên màn ảnh mà mặc một bộ trang phục hai lần, sẽ hạ thấp giá trị của mình.
Hộp cứu thương được đặt ở chỗ rất dễ nhìn thấy, ngay bên cạnh ti vi, bởi vì thật sự không còn chỗ nào để đặt nữa.
Vân Thi Thi để cái hộp cứu thương lên giường, vừa mở ra đã thấy các loại thuốc trị thương cần thiết đều có đủ.
Cô lấy thuốc sát trùng ra, nói với Hoa Cẩm: "Đừng lộn xộn."
"Nhẹ tay thôi nha, tôi sợ đau lắm." Hoa Cẩm liên tục dặn dò.
"Sợ đau vậy sao còn đánh nhau?"
"Lúc đánh nhau không có đau."
Vân Thi Thi không chó là đúng: "Vậy bị gãy xương có đau không?"
"Lúc đó không có cảm giác."
"Vậy không đi bệnh viện là vì sợ đau sao?"
Hoa Cẩm nhất thời xấu hổ xoay mặt đi, hàm hồ nói: "Ừm... xem như là vậy đi!"
"Đừng lộn xộn nữa, tôi xử lý vết thương cho anh."
Vân Thi Thi tẩm thuốc vào bông gòn, tỉ mỉ chấm lên vết thương ngay khóe môi anh ta, Hoa Cẩm bị đau "suýt" một tiếng, kêu lên: "Đau!"
"Haizzz, không phải đã nói là đừng lộn xộn sao!"
"Tôi không có lộn xộn mà!"
Hoa Cẩm ủy khuất nói: "Tôi chỉ hừ một cái thôi không được sao?"
"Không được! Chịu đựng!"
Gương mặt Hoa Cẩm tức khắc tỏ vẻ không sợ chết.
Vân Thi Thi dở khóc dở cười: "Tôi chỉ giúp anh bôi thuốc thôi, chứ có kề dao lên cổ anh đâu!"
"Rất đau đó!"
Hoa Cẩm làm nũng như đứa bé: "Lúc bôi thuốc lên, giống như có vô số con vi trùng xông lên cắn vậy."
"Thì ra anh yếu ớt như vậy sao?" Vân Thi Thi hiếu kỳ nói: "Vậy lúc trước anh làm sao mà bôi thuốc được?"
"Tự bôi,"
"Không đau sao?"
"..."
Hoa Cẩm đột nhiên không nói gì.
Anh ta thật sự có cảm thấy đau, nhưng cũng không có khoa trương như vậy, hiếm khi có người quan tâm tới anh ta, đích thân bôi thuốc cho anh ta, anh ta liền không tự chủ mà làm nũng với cô.
Có lẽ, từ trước giờ anh ta luôn chỉ có một thân một mình, cho dù có đau khổ, có mệt mỏi, cũng chỉ có thể cuộn mình ở trong góc tự liếm vết thương. Nhưng bây giờ không còn như vậy nữa rồi.
Có người quan tâm tới anh ta.
Trong lòng anh ta cảm thấy ấm áp, nhịn không
được lại muốn nhiều thêm một chút!
Có lẽ là do nghĩ như vậy, cũng có chút tham lam sự dịu dàng của cô, cho nên anh ta mới khó có thể tự khống chế mà tham luyến.
Vân Thi Thi tiếp tục bôi thuốc cho anh ta, Hoa Cẩm cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô, từ đầu đến cuối, cô cực kỳ chuyên chú, cẩn thận bôi thuốc, gương mặt tỉ mỉ, sợ sẽ làm đau anh ta!
Nhìn gương mặt ngưng trọng của cô như vậy, Hoa Cẩm có chút buồn cười, hơi hơi nhếch khóe miệng, không cẩn thận làm động đến vết thương, đau nên hít vào một hơi.
Vân Thi Thi nhịn không được sẳng giọng: "Thật không hiểu nổi, ngây ngô cười cái gì?"
"Không có gì." Gương mặt Hoa Cẩm đỏ hồng kỳ quái, nói qua loa.
Hoa Cẩm nhịn cười, lại cứ như vậy nhìn cô, bất tri bất giác, ánh mắt trở nên ngây ngốc.
Nhìn cô ở khoảng cách gần, thật là xinh đẹp!
Ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, giống như con búp bê sứ!
"Được rồi!"
Vân Thi Thi vỗ tay một cái, Hoa Cẩm rốt cuộc cũng hoàn hồn lại.
"Suy nghĩ cái gì? Anh ngẩn người từ nãy giờ."
"Không có gì!"
Hoa Cẩm giải thích: "Lần đầu tiên có người bôi thuốc cho tôi, cảm thấy hơi thẹn thùng."
"Anh cũng có lúc xấu hổ sao?"
"..."
Vân Thi Thi liếc nhìn người anh, sau đó nói: "Anh cởi áo sơ mi ra đi, tôi giúp anh nhìn xem trên người có chỗ nào bị thương hay không."
Hoa Cẩm ngay lập tức lắc đầu: "Không cần đâu!"
"Tôi nhớ anh ta đánh lên lưng anh rất nhiều lần."
"Không sao đâu mà..."
"Hoa Cẩm!"
Vân Thi Thi kiên quyết: "Tôi đưa anh đến bệnh viện, hoặc là tôi bôi thuốc cho anh, anh phải chọn một cái!"
______