Cô khó khăn nói ra câu này.
Đối với cô, sống dựa dẫm vào người khác như vậy thì chẳng khác gì tên ăn mày.
Nhưng mà anh...
Anh là người đàn ông của cô!
Cô nguyện ý ỷ lại anh.
Ánh mắt Mộ Nhã Triết sáng rực, hiển nhiên có chút bất ngờ khi nghe cô nói vậy.
"Vì sao bỗng nhiên nói như vậy?"
Anh nghi ngờ.
Vân Thi Thi nói: "Không có gì! Chẳng qua, trở về nhìn thấy anh còn đang làm việc, cực kỳ mệt mỏi, liền nghĩ nếu hai người đều có sự nghiệp riêng, nhất định gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều. Muốn anh từ bỏ sự nghiệp hiển nhiên là không có khả năng, sự nghiệp là niềm kiêu ngạo của đàn ông, nhưng mà em có thể vì anh mà từ bỏ sự nghiệp, ở bên anh, cùng anh làm bạn anh đến già!"
Đây đại khái là câu nói sến súa nhất của cô từ lúc chào đời!
Những lời này, là thâm tình, là thỏa hiệp, là ôn nhu của cô...
Vân Thi Thi cường điệu lần nữa: "Em không có việc làm, nhất định anh phải nuôi em!"
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên ôm gáy cô, hôn lên môi, kề sát bên môi cô, gằn từng chữ: "Ngốc nghếch! Tất cả những gì anh có đều là của em! Anh thề, anh sẽ cho e cuộc sống tốt đẹp nhất! Anh nói được thì sẽ làm được! Đừng nói toàn bộ thế giới, ngay cả anh, cũng là của em!"
Vân Thi Thi xúc động, mấp máy môi, nâng mặt, đón nụ hôn của anh.
Hai người thâm tình ôm hôn thắm thiết.
Ngoài cửa, hai đứa nhóc đang nhìn lén vào thư phòng, trông thấy cảnh này này thì hết sức vui mừng!
Hai người trong phòng say sưa không hề biết ngoài cửa có hai tên nhóc đang vụng trộm "thưởng thức"!
"Hì hì..."
Tiểu Dịch Thần cười trộm không ngừng, đưa mắt với Hữu Hữu, vỗ tay tán thưởng.
"Cha tuyệt quá!"
"Hừ..."
...
Bóng đêm thâm trầm.
Vân Thi Thi đi tắm rửa, sau đó mất hồn mất vía nằm ở trên giường, Mộ Nhã Triết kết thúc công việc, từ trong thư phòng trở
lại phòng ngủ, liền đi vào nhà tắm, chỉ chốc lát sau, bên trong truyền đến tiếng nước xối ào ào.
Bỗng nhiên cô có cảm giác bất an.
Thật giống như cô là cống phẩm tiến cống cho anh vậy!
Làm sao bây giờ?
Nữ trên nam dưới... Tư thế này, cô chưa từng thử qua!
Lờ mờ nhớ rõ, hình như có một lần, anh hưng trí, đỡ cô ngồi trên người anh, nhưng mà cô thẹn thùng, lại ưỡn ẹo, vùng vẫy gục trong lòng anh, không muốn nhúc nhích!
Anh cũng không quá mức chấp nhất, ở phương diện này, so với cô anh càng lớn mật hơn, cũng hướng dẫn cô thử qua nhiều tư thế, nhưng mà chỉ riêng tư thế này là chưa bao giờ thử qua!
Đại khái là trời sinh tính cách cô hay ngại ngùng, cảm thấy nữ ở trên thì quá phóng túng!
Quá nhiệt tình!
Trời ạ!
Nghĩ đến việc sắp phải thực hiện "hứa hẹn", càng lúc cô càng đứng ngồi không yên.
Sau khi thấy Mộ Nhã Triết đẩy cửa, cô lập tức nhắm mắt lại, chui vào trong chăn, sợ tới mức không dám thò đầu ra!
Quả thực mắc cỡ chết người rồi!
Mộ Nhã Triết lau tóc, ánh mắt liếc xéo thân hình cuộn chặt trên giường, khóe môi cong lên.
Cô gái này, còn tưởng rằng cứ giả bộ ngủ, giả ngốc như thế là có thể tránh được sao?
Nằm mơ đi!
Bên ngoài chăn im lặng, không có động tĩnh.
Ôi!
Người đâu rồi?
Trong lòng Vân Thi Thi nghi hoặc, mở to mắt, nhíu nhíu mày, tò mò thò đầu ra, chăm chú nhìn bên ngoài...