"Được rồi, chúng ta cũng đã lâu không gặp rồi!"
Cất điện thoại, Vân Thi Thi bỗng nhiên phản ứng kịp, Tiếu Tuyết đang ở cùng một chỗ với Cao Nam, vậy, Cao Nam đại khái cũng biết là cô hẹn Tiếu Tuyết gặp mặt ở quán cà phê, anh ta sẽ không làm khó chứ?
Hoặc là anh ta sẽ cùng đến đó với cô ấy, nếu vậy thì trước mặt Cao Nam, Tiếu Tuyết sẽ chỉ nói về chuyện của cô.
Người ta đều nói phụ nữ yêu vào chỉ số thông minh sẽ thấp đi, thật ra không phải là chỉ số thông minh thấp đi, mà là chính mình đang trong tình yêu nồng cháy, trong mắt sẽ chỉ có người đàn ông họ yêu, thế giới còn lại đều trở nên vô vị.
Tiếu Tuyết đối với Cao Nam rất sâu đậm, nếu trực tiếp nói chuyện của anh ta cho Tiếu Tuyết biết, cô ấy có tiếp nhận được không?
Chắc chắn sẽ rất đau khổ!
Yêu người đàn ông không yêu mình, thậm chí coi mình là nỗi vướng bận, phong lưu vô tình, không còn gì tuyệt vọng hơn thế này nữa!
Lúc trước nhìn thấy Cao Nam, Vân Thi Thi đã kích động muốn khuyên ngăn Tiếu Tuyết rồi.
Chỉ là, lúc ấy Mộ Nhã Triết lại nói, những lời này không phải là lời mà một người bạn chí cốt nên nói!
Có lẽ, Tiếu Tuyết có thể dựa vào tình cảm chân thành mà cảm hoá được Cao Nam.
Đàn ông trời sinh đã có tính phong lưu, nhưng nếu gặp được người tri kỷ, anh ta sẽ lập tức tránh xa mấy việc ăn chơi đàng điếm, chắc chắn sẽ biết giữ thân.
Vân Thi Thi cũng lo lắng Tiếu Tuyết sẽ không tin lời của cô, thậm chí có thể sẽ hoài nghi cô châm ngòi ly gián, vì thế cô mới nhịn.
Nhưng mà sau chuyện tối hôm qua, Vân Thi Thi đã hạ quyết tâm, mặc kệ Tiếu Tuyết nghĩ như thế nào, chuyện này, cô nhất định phải nói!
Vân Thi Thi đến quán cà phê, ngồi trên ghế, suy nghĩ nên nói với Tiếu Tuyết như thế nào, cũng chuẩn bị sẵn tâm lý là Cao Nam sẽ
đến.
Trong lúc cô còn đang nghĩ ngợi thì Tiếu Tuyết đã dừng xe lại ngay bên cửa sổ, vừa mới bước xuống xe, nhìn qua lớp cửa sổ thủy tinh thấy Vân Thi Thi thì vui vẻ vẫy tay.
"Thi Thi... Thi Thi!"
Hai người đã rất lâu không gặp, khó có dịp hàn huyên tâm sự, Tiếu Tuyết vô cùng hưng phấn.
Cô ấy vội vàng chạy tới quán cà phê.
Vân Thi Thi thấy cô ấy tới một mình, trong lòng nhẹ nhõm không ít.
Vậy là được rồi, chỉ cần tên Cao Nam kia không tới, tình huống sẽ dễ khống chế hơn, cô cũng có thể thoải mái nói ra những lời trong lòng, nếu như tên khốn kia cũng đến thì chưa biết sẽ làm chuyện này loạn lên thế nào nữa!
Tiếu Tuyết chạy đến ôm cô một cái.
"Thi Thi! Tớ rất nhớ cậu!"
Vân Thi Thi ghét bỏ đẩy ra, không khỏi trêu chọc: "Nhớ tớ mà lại còn mất tích lâu như vậy? Một chút tin tức cũng không có, rốt cuộc là đã đi đâu hả!"
"Ai da, trong lòng tớ yên lặng nhớ cậu thôi!"
Tiếu Tuyết vừa nói, vừa ngồi xuống vị trí đối diện.
Phục vụ đi tới đưa menu, Tiếu Tuyết gọi một cốc cà phê và một chút đồ ngọt, Vân Thi Thi thấy cô ấy gọi hơi nhiều, vội vàng nói với phục vụ: "Cho tôi một ly trà hoa nhài là được rồi, không cần cà phê Blue Mountain."
Tiếu Tuyết kinh ngạc, cô ấy là dựa theo khẩu vị của Vân Thi Thi mà gọi, vì sao bây giờ Thi Thi lại đổi thành uống trà hoa nhài?
Vân Thi Thi giải thích: "Gần đây ngủ không được ngon, Hữu Hữu nói tớ nên uống ít cà phê hơn, cho nên gần đây tớ hay uống trà hoa nhài."
"À... là như vậy sao!"