Một đám người đang luống cuống tay chân an ủi Kỷ Nhan.
“Kỷ Nhan đừng đau lòng nữa! Vân Thi Thi nói những lời này, tuyên bố là nhằm vào cô! Nhưng mà đừng đau lòng, sau này tôi vụng trộm đổi cho cô ta đi giày nhỏ!”
Nói lời này là nhà tạo hình trang phục.
Đoàn làm phim có rất nhiều quy tắc bí mật.
Tuy ở trong đoàn làm phim, người trang điểm, nhà tạo hình, người thiết kế thời trang đều phân công rõ ràng nhân viên ai làm việc nấy, nhưng mà đừng xem thường bọn họ địa vị không cao, nếu bọn họ nhìn nghệ sĩ nào mà thấy khó chịu, sẽ dùng một chút thủ đoạn xấu xa.
Ví dụ như người trang điểm sẽ cố ý trang điểm cho nghệ sĩ thật xấu.
Ví dụ như nhà tạo hình sẽ làm kiểu tóc của nghệ sĩ rối loạn.
Ví dụ như nhà thiết kế thời trang sẽ giấu kim trong cổ áo và giày, mắt thường căn bản không phát hiện ra được, nghệ sĩ không phát hiện ra mặc vào, thường bị đâm chảy máu, nhưng mà tìm không ra cái gì đâm vào da.
Mộc Tịch đứng ở phía xa, nghe thấy những lời này, tức giận.
Vừa rồi ở trong phim trường, có một cảnh Vân Thi Thi và Kỷ Nhan diễn.
Không biết Kỷ Nhan bị cái gì ảnh hưởng, lúc diễn trạng thái cực kém, diễn hỏng lần thứ hai, Vân Thi Thi tức giận ngay tại chỗ, mượn lập trường danh chính ngôn thuận, mắng cô ta xối xả.
Lúc ấy, Mộc Tịch cũng đúng lúc ở hiện trường, nhìn một màn này, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu tức giận!
Chưa bao giờ thấy Vân Thi Thi kiên cường như vậy, vậy mà trước mặt nhiều nhân viên như vậy, mắng Kỷ Nhan khóc.
Chắc là bất bình vì chuyện bạn tốt bị người ta bắt cá hai tay, bởi vậy mới cố ý nắm lấy cơ hội chỉnh Kỷ Nhan.
“Cô có đọc kịch bản không? Lời kịch bản đã học thuộc chưa? Thời gian của mọi người cực kỳ quý giá, tuy cô là người mới, vì vai diễn, nhất định phải chuyên nghiệp! Lời thoại không đúng, biểu tình không đúng, vì sai lầm của cô, thời gian của đoàn làm phim bị kéo dài như vậy, có
đạo lý như thế sao?”
“Kỷ Nhan, diễn là diễn! Cho dù cuộc sống có bao nhiêu thất bại, cũng không nên mang đến đoàn làm phim! Nhìn cô diễn cái gì thế này? Lãng phí thời gian của tôi!”
“…”
Vân Thi Thi dựa vào địa vị cao trong đoàn làm phim, chèn ép Kỷ Nhan không cãi lại được.
Bao gồm cả đạo diễn, cũng không ai mở miệng ngăn cản.
Nhất là người quay phim, cố gắng như vậy đều NG vài lần, bọn họ sớm đã bất mãn với Kỷ Nhan, nhưng mà khó mở miệng, dù sao Kỷ Nhan nhảy dù ở trong đoàn làm phim, hoàn toàn là dựa vào kim chủ sau lưng nâng đỡ.
Người nào dám gây khó dễ cho nhà tư sản.
Nhưng Vân Thi Thi lại khác.
Luận về bối cảnh, Vân Thi Thi tuyệt đối không sợ Kỷ Nhan.
Kỷ Nhan quay về phòng nghỉ, lại phát tiết bực tức với mấy nhân viên đứng về phía cô ta.
Tất cả mọi người vì cô ta căm giận bất bình, đều cảm thấy Vân Thi Thi hơi quá đáng.
Kỷ Nhan còn thêm mắm thêm muối, tất cả mọi người đều oán hận Vân Thi Thi.
Mộc Tịch nghe không nổi nữa, đi lên phía trước, hừ lạnh một tiếng, “Có ý gì đây? Đều đã lớn như vậy, còn học học sinh tiểu học muốn lập nhóm nhỏ trong lớp sao? Ấu trĩ. Kỷ Nhan, đúng là ấm ức cô rồi, kỹ thuật diễn thối nát như vậy, bị mắng còn chạy đến đây châm ngòi thổi gió sao?”
“Mộc Tịch, cô nói cái gì đó?”
“Nơi này không có chuyện của cô, cút ngay!”
Mộc Tịch cười lạnh, “Sao có thể không phải là chuyện của tôi? Tôi nghe thấy có người hình như muốn gây khó dễ cho nghệ sĩ nhà tôi, sao lại không liên quan đến tôi được?”
Nói xong, cô ấy lạnh lùng nhìn về phía nhà thiết kế trang phục.