Vân Thi Thi đỡ cái trán đau nhức, nặng nề nói: “Nếu tôi sinh ra đứa con
gái như thế, tôi cũng tự thấy xấu hổ! Bà diễn vai mẹ hiền trước mặt mọi
người, nhưng bà có thật sự quan tâm tới tôi không? Dù là con gái ruột
của bà, cũng không thấy bà quan tâm bao nhiêu! Cô ta bài bạc ở bên
ngoài, bà có biết không? Cô ta ở bên ngoài hút thuốc phiện, bà biết chứ? Phải, tôi là chị gái, cho nên cô ta gây ra nhiều chuyện như vậy, không
chỉ một lần tôi thay cô ta dọn dẹp hậu quả, bà biết sao? Từng hỏi qua
sao? Kẻ thù của cô ta tìm đến cửa nhà tôi đòi nợ, khiến công việc bị
mất, tiền vất vả lắm mới tích góp được cũng thay cô ta trả nợ, bà còn
muốn thế nào nữa? Mẹ, bà là quỷ hút máu à? Bà muốn hút khô máu của tôi
mới bỏ qua à!?”
Lời nói khiến mặt Lý Cầm đỏ tới tận mang tai.
Sắc mặt Mộ Nhã Triết khẽ thay đổi, không khỏi nghĩ đến hôm đó chạm mặt cô,
hình như cô ôm một cái hộp, vẻ mặt sa sút như bị công ti đuổi việc.
Hóa là vì...nguyên nhân này?
“Tôi khuyên bà, lúc xảy ra chuyện đi cầu cạnh người khác, chi bằng lúc trước giáo dục con gái mình cho tốt. Bây giờ cô ta bị hủy dung, ngày mai thì
sao? Họa từ miệng mà ra, vì sao mỗi lần xảy ra chuyện, tôi lại phải gánh hậu quả thay cô ta?! Dựa vào đâu?”
Ngừng một chút, cô nói tiếp:
“Tôi không muốn tốn thời gian với bà nữa! Hữu Hữu còn đang chờ tôi, nếu
bà vẫn ngăn tôi, tôi sẽ không khách khí với bà đâu!”
Vân Thi Thi nói xong, xoay người đang muốn rời đi, lại đụng phải Vân Nghiệp Trình đang cầm một tờ phiếu, ngây ngốc đứng ở cửa.
“Cha...” Vân Thi Thi giật mình.
Cô không biết ông đã đứng ngoài cửa bao lâu, nghe được bao nhiêu lời của cô.
“Thi Thi, những điều này đều là thật ư?” Vân Nghiệp Trình sững sờ hỏi: “Nó ở bên ngoài hút thuốc phiện, còn đánh bài? Con trả tiền thay nó?”
Vừa thấy Vân Nghiệp Trình, Vân Na sợ run người.
Vân Thi Thi chết tiệt, nói hết chuyện đó ra làm gì!?
Đây chẳng phải là muốn hại chết cô ta sao!?
“Cha, cha đừng hỏi, con không muốn nói nữa. Vì cái nhà này,
con đã nỗ lực
rồi, nhưng gia đình này không chào đón con. Đã không chào đón, con đi là được!” Vân Thi Thi mệt mỏi, đi vòng qua ông: “Xin lỗi, Hữu Hữu bị bệnh, con không còn tâm tình mà nói nữa.”
Hữu Hữu bị bệnh?
Vân Nghiệp Trình kinh ngạc, đang định đuổi theo hỏi cho rõ, thì thấy Mộ Nhã Triết lạnh lùng trừng mắt nhìn ông.
Ánh mắt sắc bén khiến ông kinh sợ dừng lại, không dám đi theo nữa.
“Ông Vân, tôi khuyên ông nên xử lý việc nhà gọn ghẽ trước đã. Nếu ông không xử lý nổi, tôi không ngại nhúng tay vào đâu.”
Nói bóng gió là, nếu anh ra tay, sẽ không để cho Lý Cầm và Vân Na sống dễ chịu.
Dứt lời, Mộ Nhã Triết đi theo sau Vân Thi Thi, biến mất ở góc hành lang.
Vân Nghiệp Trình lúng túng đi vào phòng bệnh, ngẩng đầu thấy vẻ mặt bứt rứt của Lý Cầm, sắc mặt chuyển thành màu đen.
“Chồng...”
“Chát ------------“
Đáp lại bà ta, là một cú tát thẹn quá thành giận.
Lý Cầm trợn mắt há mồm bụm mặt, không ngờ ông sẽ ra tay đánh bà ta, trong
lúc thất thần, Vân Nghiệp Trình bồi thêm một cái tát nữa, lần này lực
lớn hơn, Lý Cầm ngã sang một bên, đầu đập vào hộc tủ, chảy máu.
Vân Nghiệp Trình không thèm để ý lúc này trong phòng bệnh còn những người
khác, cơn tức giận khiến ông mất lý trí: “Thật đáng xấu hổ, còn ngại sự
việc chưa đủ loạn hả!? Bà là ăn mày sao? Tự đi hỏi tiền người ta!? Sao
tôi lại lấy phải một người vợ như bà, ném hết mặt mũi nhà họ Vân đi
rồi!”
Vân Na sợ hãi im thin thít.
“Lúc tôi chẳng phải vì Na Na sao!” Lý Cầm che máu trên trán nức nở nói.