Không có kẻ thứ ba, không có ở bên ngoài… không có bê bối, toàn bộ mọi chuyện, tất cả đều do Phong Hành ầm ĩ nói bậy sao?
Nhất thời, trên internet lại nhấc lên gió tanh mưa máu lần hai.
Có một số dân mạng nhao nhao cảm thấy thất vọng, bọn họ vốn đợi xem kịch hay, nhưng mà không nghĩ tới đợi mấy ngày, vậy mà không có đoạn kết, hại bọn họ chờ mong.
Có một số dân mạng lại kích động nhảy nhót, rốt cuộc thì thần tượng cũng nhận được trong sạch, vì thế nhao nhao chạy vào Microblogging của Trác Khoa, mắng Trác Khoa là chó ghẻ.
…
“Rốt cuộc sao lại thế này?”
Kỷ Nhan ném bản fax mà Trác Khoa gửi tới lên bàn, bản fax nói, vì gặp một chút chuyện xảy ra đột ngột, chuyện này có khả năng là chấm dứt.
Thực ra, Vân Thi Thi đoán không sai, toàn bộ chuyện này, đều do Kỷ Nhan thiết kế.
Bắt đầu từ hôm party đó, lưới mà cô ta tỉ mỉ dàn dựng, vì lợi dụng vụ bê bối lần này, hoàn toàn đẩy Vân Thi Thi xuống đáy cốc.
Nhưng nếu không có chuyện bất ngờ, buổi tối hôm nay, Trác Khoa sẽ làm theo kế hoạch định ra, đăng bài trên Microblogging, cùng với ảnh chụp.
Ảnh chụp là hôm ở quán bar.
Trong ảnh chụp, Vân Thi Thi và Cao Nam xảy ra tranh chấp ở trong toilet, nhưng mà lợi dụng góc độ, chụp ảnh hai người cực kỳ thân mật, lúc đó Vân Thi Thi cực kỳ tức giận với Cao Nam, nhưng mà trong tấm hình, lại giống như đôi tình nhân nỉ non, thân mật khăng khít.
Với tấm hình này, liền có thể biến thành chứng cứ thuyết phục hai người có quan hệ không nhỏ.
Trừ lần đó ra, Trác Khoa còn đem tin Kỷ Nhan khổ sở vì tình, cắt cổ tay tự sát, lấy được đồng tình của công chúng.
Công chúng có cùng một loại tâm lý, kẻ yếu, sẽ được bọn họ thiên vị, bảo vệ.
Một Tiểu Hoa Đán trên màn ảnh băng thanh ngọc khiết, không ăn khói lửa nhân gian,
lại có hành vi phóng đãng như vậy, chen chân vào tình cảm của diễn viên mới trong đoàn làm phim, còn làm người mới mềm yếu bất lực cắt cổ tay tự sát, để mọi người thấy, sẽ cảm thấy thương tiếc bao nhiêu!
Kỷ Nhan thậm chí đoán được, sau khi Trác Khoa tuyên bố trên Microblogging, không lâu sau, Microblogging của Vân Thi Thi sẽ bị bạn trên mạng phẫn nộ công kích.
Nhưng mà đến giờ phút này, Phong Hành lại không có bất luận động tĩnh gì.
Kỷ Nhan hoàn toàn trợn tròn mắt.
“Đáng chết! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Chị Kỷ Nhan, không phải Vân Thi Thi dùng thủ đoạn, lợi dụng tài nguyên, chèn ép Phong Hành đấy chứ.”
“…”
Kỷ Nhan nhíu mày, đột nhiên nói, “Tiểu Tĩnh, em thay chị liên hệ với phóng viên một phen, chị muốn mời ký giả dự họp báo hôm chủ nhật.”
“Buổi họp ký giả ạ?”
Kỷ Nhan hừ lạnh một tiếng, ánh mắt âm trầm, “Chắc là không có gì, có thể so được người bị hại tự mình đứng ra lên án công khai trước màn ảnh?”
…
Tối chủ nhật, một cuộc họp truyền thông không hề báo trước, lập tức trở thành tiêu điểm.
Nhiều truyền thông tụ họp lại, hỏi toàn bộ chuyện này.
Kỷ Nhan mặc quần áo màu trắng, vẻ mặt tiều tụy hiện lên trước màn ảnh, trên mặt trắng xanh không có bất luận tơ máu gì, không có thần thái gì, vẻ mặt u ám, giống như không còn màu sắc gì nữa.
Cô ta ngồi vào chỗ của mình, nâng mắt, ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự nhìn về phía truyền thông, đôi môi khô khốc run run.