Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chúng Ta Chỉ Cần Đứng Xem


trước sau

Hai đứa nhóc này từ đâu chạy đến đây!

Hữu Hữu lễ phép nói: "Chúng cháu có thể đi vào không?"

"Làm gì?" Cao Nam buồn bực, anh ta cũng không có rảnh rỗi đi đối phó với hai đứa nhóc này.

Anh ta mất kiên nhẫn, muốn đóng cửa lại, nhưng mà so với anh ta, Mộ Dịch Thần càng không có kiên nhẫn, thấy anh ta muốn đóng cửa, liền đưa chân đá một cái.

Cao Nam trở tay không kịp, bị cửa đập vào, ngã trên mặt đất.

Sức lực của Mộ Dịch Thần không nhỏ, cửa làm bằng gỗ thượng thừa, thế mà bị cậu đá mấy cái đến mức gần nứt!

Hữu Hữu tao nhã đi đến: "Thực xin lỗi, làm phiền rồi."

Mộ Dịch Thần cũng đi vào, nhưng mà trên mặt cậu không có chút thân thiện, giống như con sư tử nhỏ, ánh mắt lạnh lùng liếc anh ta một cái, nhìn thấy anh ta lại không nén nổi cơn giận, nhanh chân đi đến, túm lấy vạt áo tắm của anh ta, nắm tay thành đấm, muốn nện anh ta một cú vào mặt.

Nhưng phía sau lại truyền đến giọng nói lạnh lẽo: "Tiểu Dịch Thần, không được làm loạn."

"Cha..." Tiểu Dịch Thần bĩu môi một cái: "Con không có kiên nhẫn nói điều vô nghĩa với người này, đánh một trận rồi nói!"

Cao Nam mờ mịt, không hiểu tại sao bị hai đứa nhóc phá cửa đi vào, cũng không biết hai đứa nhóc này là con nhà ai mà lại chạy đến chỗ này nói muốn đánh nhau, nhưng anh ta nghe thấy Mộ Dịch Thần lên tiếng, liền nhìn về phía cửa.

Mộ Nhã Triết đang từ từ đi tới, yên lặng đóng cửa lại.

Có lẽ là do anh ta ngã trên mặt đất, cho nên lúc này, anh ta lại càng cảm thấy người đàn ông trước mặt trở nên vô cùng cao lớn, khiến cho anh ta như chìm vào bóng tối.

"... Mộ Nhã Triết, vì sao lại là anh?"

Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhếch môi, cười: "Nhìn thấy con chó nhà có tang là tôi đây, có phải rất kinh ngạc?"

... Chó nhà có tang*, anh... Anh làm sao mà biết anh ta nói xấu sau lưng như vậy!

* Lúc nhà có tang thì ai cũng cáu bẳn, chó lởn vởn bên cạnh thì sẽ bị
ăn đạp ngay, thành ra hết bị xua bên này, đuổi bên kia lại phải chạy loạn lên, không cẩn thận sủa một tiếng cũng sẽ bị đánh. “Chó nhà có tang” là ý chỉ những người mất thời thế, lâm vào cảnh bị người ta khinh thường, xua đuổi.

Từ sau khi Mộ Nhã Triết rút lui, Cao Nam vẫn thường châm chọc anh là chó nhà có tang, đây là sự thật không thể chối cãi.

Anh ta không biết rằng, Mộ Nhã Triết chính là người sáng lập tập đoàn Thánh Ngự.

"Anh... Vì sao anh..."

Cao Nam còn chưa dứt lời, trong nháy mắt phản ứng kịp, não đột nhiên hoạt động, anh ta nhìn đứa nhóc đang nắm vạt áo anh ta, lại nhìn Mộ Nhã Triết, nhất thời hiểu ra cái gì.

Đây... Đây là con của anh?

Cẩn thận nhìn lại, đứa nhỏ này lại rất giống Vân Thi Thi.

Bọn nhóc kia là con của hai người?

Cao Nam hít một ngụm khí, kinh ngạc không ngừng.

Vân Thi Thi có con rồi!

"Các ngưòi... Các người muốn làm gì?"

"Mộ Dịch Thần, buông anh ta ra." Mộ Nhã Triết phân phó.

Mộ Dịch Thần không chịu buông, anh thở dài một tiếng, đi qua ôm lấy đứa bé đang tức giận vào trong ngực, Mộ Dịch Thần giãy một cái, Mộ Nhã Triết lập tức nói: "Ngoan!"

"Hứ..." Lúc này Mộ Dịch Thần mới không tình nguyện nghe lời.

Mộ Nhã Triết ôm Mộ Dịch Thần ngồi trên ghế sô pha, lập tức dán vào lỗ tai của cậu: "Thằng nhóc ngốc nghếch này, hôm nay chúng ta chỉ cần ngồi một bên xem kịch thôi."

Tiểu Dịch Thần: "..."

Cao Nam từ trên mặt đất đứng lên, nhìn ba người thản nhiên ngồi trên sô pha, rõ ràng là "người quấy nhiễu" nhưng vẻ mặt lại như thể đây là chuyện đương nhiên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện