Khi chưa gặp đứa nhỏ này, dù chỉ thông qua điện thoại, đứa nhỏ đã diễu
võ dương oai, lúc đứa trẻ này yêu cầu anh cách xa mẹ nó ra một chút, anh chỉ cảm thấy thú vị, buồn cười.
Chỉ là một đứa trẻ, lại có thể mạnh mẽ đứng ra bảo vệ người thân đến thế.
Khi cậu nhóc lạnh lùng mà cảnh cáo anh, không được làm khó mẹ mình, nếu
không sẽ không để yên cho anh. Lúc ấy, anh nghĩ đứa nhỏ này chỉ mạnh
miệng vậy thôi!
Kiêu căng, quyết đoán bất phàm, kế thừa dòng máu giết phạt quyết đoán của anh, miệng lưỡi giống anh đến mười phần.
Mà khi chính mắt anh nhìn thấy đứa nhỏ này, trong lòng đau đớn không thôi!
Đứa nhỏ này cùng Tiểu Dịch Thần là song sinh, anh không khỏi không cảm thán sự thần kỳ của ông trời, dù là sinh đôi những ít nhất vẫn có điểm khác
biệt, hai đứa nhỏ này bất luận là ngũ quan hay gương mặt, đều giống nhau như đúc, hai đứa nếu cùng mặc quần áo giống nhau đứng chung một chỗ,
không làm bất kỳ cử chỉ nào, anh dù là cha cũng không phân biệt được ai
là ai.
Chỉ là tinh tế một chút, vẫn là có chút khác biệt rất nhỏ.
Đôi mắt của Tiểu Dịch Thần giống anh hơn một chút, vừa thâm thúy lại vô
cùng linh hoạt, đuôi mắt hẹp dài, lông mi rậm như lông vũ phượng hoàng,
mũi cao thẳng, chóp mũi hơi vểnh lên, hình thành một đường cong kiêu
căng.
Chỉ là ánh mắt kia phần nào hơi lơ đãng cùng nhu hòa, lại
giống Vân Thi Thi ở khuôn miệng nho nhỏ, hình dáng giống anh, nhưng sắc
môi lại giống cô.
Đôi mắt của Tiểu Hữu Hữu lại giống cô nhiều hơn một chút! Trắng đen rõ ràng, đồng tử đen nhánh, trong sáng như hồ nước, tựa như cất giấu bảo vật trong đêm tối, đen nhánh như đá quý mã não.
Chiếc mũi giống anh, rất cao, mà môi lại giống cô ấy, sắc môi hồng hào,
thủy nhuận ánh sáng.
Tiểu Dịch Thần luôn luôn phát triển rất
nhanh, thân cao thoán đến bay nhanh, tuy rằng chỉ có sáu tuổi, nhưng đã
cao đến eo của anh.
Gương mặt hồng hào khỏe mạnh, làn da mịn màng như trẻ sơ sinh, hai má núng nính, làm người khác nhịn không được muốn cắn
yêu một cái.
Mà Tiểu Hữu Hữu lại có phần hơi gầy. Trước nay Vân
Thi Thi đều vô cùng cẩn thận về vấn đề dinh dưỡng của con, tuy vậy không hiểu vì sao đứa nhỏ lại không hấp thụ
được bao nhiêu, thằng bé rất cao, nhưng lại gầy gầy, nho nhỏ, tuy rằng so với Tiểu Dịch Thần không khác
biệt lắm về chiều cao, nhưng cổ tay cậu bé nhỏ đến mức hai ngón tay
người lớn cũng có thể dễ dàng nắm được.
“Hữu Hữu……”
Vân Thi Thi lẩm bẩm gọi.
Hữu Hữu hơi mở to mắt, thấy cậu nhóc tỉnh lại, Vân Thi Thi vừa mừng vừa sợ, ôm con vào trong ngực, đau lòng nói: “Hữu Hữu, con tỉnh rồi! Mẹ đã tới
chậm, thực xin lỗi, thực xin lỗi……”
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo của
Hữu Hữu hơi phụng phịu, miệng méo xệch, đôi mắt trong veo ngân ngấn nước mắt, ở trong lòng ngực của cô quyến luyến cọ cọ, ngập ngừng mà oán
trách nói: “Mẹ, sao bây giờ mẹ mới đến, Hữu Hữu chờ chờ mẹ lâu lắm đó,
Hữu Hữu còn tưởng rằng mẹ không cần Hữu Hữu nữa, hu hu hu……”
Bàn
tay nhỏ ôm chầm lấy cổ Vân Thi Thi, Hữu Hữu vô cùng thỏa mãn mà gối cái
đầu nhỏ gối lên vai cô, như một chú mèo nhỏ mà làm nũng, tham luyến mà
hưởng thụ hơi ấm từ lòng ngực ấm áp của mẹ.
Nhưng mà, đột nhiên
cậu bé mở to mắt, thình lình mà trông thấy người đàn ông đứng lặng phía
dưới mép giường, lúm đồng tiền mềm mại trong chớp mắt đọng lại ở khóe
môi.
Mộ Nhã Triết bước chân thật nhẹ, đứng ở đầu giường một lúc
lâu, trước sau lẳng lặng mà đánh giá cậu bé, cũng không có phát ra bất
kỳ âm thanh nào.
Mà khi Hữu Hữu mở to mắt, liếc mắt một cái trông thấy người đàn ông phía đầu giường, sắc mặt Vân Thi Thi chợt lạnh băng
trầm xuống.
Hai cha con đối diện, đánh giá lẫn nhau, nhưng mà
trong khi ánh mắt Mộ Nhã Triết phảng phất vẻ cưng chiều, trong mắt Hữu
Hữu lại tràn ngập vẻ cảnh giác, cùng thù địch.