“Tôi không có đánh người!” Vân Thi Thi tức giận cãi lại.
Nhưng mà lại bị vùi dập trong đám đông chen chúc.
Đánh người sao?
Những phóng viên vô lương tâm này muốn nhanh chóng đội cái mũ tội danh này lên đầu cô sao?
Bên tai đầy những giọng nói gắt gỏng, các phóng viên dã man chen lấn cô, thấy cô muốn rời khỏi hiện trường, chen lấn thành bức tường thịt người, giữ chặt phòng thủ tại cửa, không cho cô đi.
Vân Thi Thi bị chen tới chen lui, trên mặt nhất thời hiện lên tức giận, cô nâng mắt nhìn xung quanh, nhìn mỗi khuôn mặt đều hung dữ vặn vẹo, trái tim dần dần lạnh lẽo.
“Vân Thi Thi, chẳng lẽ cô không định cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng sao?”
“Chen vào tình cảm của người khác là không đúng!”
…
Vân Thi Thi bị bực bội quấy nhiễu, che kín lỗ tai, tức giận đến toàn thân phát run.
Rốt cuộc cô cũng phá vỡ, lớn tiếng nói, “Tôi không làm tổn hại bất luận người nào!”
Một tiếng thét chói tai thê lương, cắt qua không khí trong hội trường.
Cô khàn giọng nói, “Tôi không làm tổn hại bất luận người nào! Cho nên cũng cầu xin các người, đừng làm tổn hại tôi! Đừng phỉ báng tôi! Đừng nói xấu tôi! Đừng hủy diệt tôi!”
Bốn chữ đừng liên tiếp, hầu như dùng hết tất cả khí lực!
Nhưng mà dù vậy, vẫn không thể nào ngăn cản nhiệt tình quá phận của tất cả phóng viên.
“Vân Thi Thi…”
“Vân Thi Thi…”
Có vô số người kêu tên cô.
Cô nhất thời cảm thấy, không đếm được ruồi bọ vang lên quanh tai cô, chọc người ta phiền lòng!
“Đủ rồi!”
Cô điên cuồng kêu to, nhưng mà lúc này, cửa lớn hội trường lại bị một lực lượng mạnh mở ra, phóng viên canh giữ ở cửa trở tay không kịp, bị lực mạnh bất ngờ làm ngã xuống đất.
Cửa hội trường mở rộng ra.
Một giọng nói non nớt phẫn nộ của trẻ con vang lên, “Người nào dám đụng đến một sợi tóc của mẹ tôi, tôi sẽ cho người đó đẹp mặt!”
Giọng nói ngây thơ ngọt ngào, nghe là biết đứa bé nhỏ tuổi, nhưng giọng nói trong veo như vậy lại ẩn chứa khí thế kinh
người, làm cho cả hội trường nhất thời yên tĩnh lại.
Giống như có người nào đó đè âm thanh xuống.
Mọi người đều nhìn về phía cửa, mà Vân Thi Thi nghe được giọng nói quen thuộc, giật mình nhìn về phía cửa, thấy bóng dáng Mộ Dịch Thần, đôi mắt mở to hơn!
Ngay sau đó, phóng viên ở hội trường cũng trong nháy mắt nghẹn họng nhìn trân trối, nhất là khi trông thấy một bóng dáng cao lớn chậm rãi đi tới, khi Mộ Nhã Triết xuất hiện tại hội trường, trong nháy mắt, đại sảnh rực rỡ giống như nhất thời u ám!
Tất cả mọi người quên tranh cãi ầm ĩ, giống như thời gian dừng lại ở một khắc này từ đấy im lặng.
Người đàn ông có gương mặt tuấn tú xuất hiện ở trong mắt mọi người, lại còn giống như thiên thần, cao to anh tuấn, tay anh nắm một đứa bé trai nhỏ mặc tây trang, ánh mắt đứa bé trong suốt, ánh mắt bánh bao nhỏ đảo qua đám người, cuối cùng nhìn Vân Thi Thi, nhất thời trở nên dịu dàng giống như gió xuân.
Mà ánh mắt người đàn ông, từ lúc anh xuất hiện đó, chưa bao giờ rời khỏi thân thể cô.
Anh lẳng lặng nhìn cô, vẻ mặt như vậy, giống như trong trời đất này, tất cả sự vật đều u ám, chỉ có cô là rực rỡ.
“Là Mộ Nhã Triết…”
“Sao có thể là anh ta được?”
“Sao anh ta có thể đột nhiên xuất hiện?”
“Người đàn ông này là Mộ Nhã Triết sao? Là thái tử Mộ thị người ta vẫn hay đồn đấy sao?”
“Trời ạ! Trước đây tôi còn muốn phỏng vấn anh ta, còn không có cơ hội đó!”