Hữu Hữu chạy đến bên cạnh cô, nở nụ cười, ánh mắt hồ nghi nhìn vệt son môi của cô bị nhòe ra, cau mày nhìn sang người đàn ông nào đó đang bực tức vì đột ngột bị đẩy qua một bên.
Thấy khóe môi của anh cũng có vết son mờ mờ, bầu không khí hiện giờ có hơi xấu hổ, hình như cậu đã đoán ra được việc gì.
"Con cứ tưởng hai người đi đâu rồi, thì ra là trốn con với Tiểu Dịch Thần, lén vụng trộm hôn nhau ở đây!" Hữu Hữu hầm hừ nói.
Nét mặt Vân Thi Thi hơi lúng túng: "Này... không có."
"Còn nói là không có, đừng tưởng có thể gạt được con! Hữu Hữu lại không phải tên Tiểu Dịch Thần ngu ngốc kia, còn lâu mới dễ lừa như vậy!" Tên nhóc này vừa nói vừa làm bộ đắc ý.
Mộ Nhã Triết lúc này chỉ hận không thể vung một đấm đánh tới.
Đúng là tên phá bĩnh mà!
Mỗi lần đều là tên nhóc này chạy tới phá bĩnh giữa chừng!
Có thể biết điều một chút được không!
Vân Thiên Hữu nhìn thấy trên trán của Mộ Nhã Triết đang nổi gân xanh, hiểu rằng là hồi nãy cậu đã phá bĩnh mất "chuyện tốt" của cha cậu rồi, bĩu môi, không thèm để ý tới anh, kéo tay Vân Thi Thi làm nũng: "Mẹ ơi, Chúng ta chơi pháo hoa được không?"
"Qua năm mới lâu rồi, còn chơi pháo hoa làm gì?"
"Mẹ thật là không biết lãng mạn! Hôm này là thời điểm đặc biệt a! Hữu Hữu cảm thấy rất hài lòng, nên muốn chơi pháo hoa để chúc mừng."
Mộ Dịch Thần bỗng nhiên lại gần nói: "Hơn nữa, hôm nay còn là Va lung tung trắng nha!"
"Va lung tung trắng?"
"Vâng."
Mộ Dịch Thần khinh bỉ nhìn cha của cậu, hận không thể rèn sắt khi còn nóng, nói: "Èo, thật sự là không biết lãng mạn là gì mà! Va lung tung trắng còn không biết nữa!"
"..."
Vân Thi Thi che miệng cười trộm.
Hữu Hữu hừ lạnh nói: "Nhưng mà nể tình ở biểu hiện của cha ngày hôm nay rất tốt, cho nên ta cũng sẽ không so đo với cha nữa."
Mộ Dịch Thần gật đầu phụ họa: "Ừ!"
"Mẹ ơi, đi chơi pháo hoa nào."
Vân
Thi Thi ôm lấy cậu, dỗ dành: "Được rồi, vậy con muốn chơi loại pháo nào?"
"Con muốn pháo hoa bắn lên cao tít tận trời, rồi nổ bung ra thành bông hoa lớn."
"Trong kho hình như vẫn còn loại này đấy, hồi năm mới chưa có đốt."
Vân Thi Thi vừa ôm cậu đi về phía kho, vừa nói.
Mộ Dịch Thần đứng cạnh Mộ Nhã Triết, giơ lên hai cây pháo bông, ánh sáng rực rỡ tỏa ra, chiếu sáng khuôn mặt trắng nõn bầu bĩnh: "Cha cũng cùng chơi nhé?"
"Trẻ con."
"Ơ."
Mộ Nhã Triết đột nhiên véo má cậu, giả vờ không vui nói: "Tên nhóc phản bội này, đừng tưởng rằng cha sẽ quên chuyện hôm nay con dám đòi đổi họ, không muốn mang họ Mộ nữa nhé!"
"Úi..." Mộ Dịch Thần bị đau, vội vàng giải thích: "Con chỉ nói giỡn thôi mà? Trong lòng vẫn theo phe cha mà."
"Thế hả?"
"Vâng!" Mộ Dịch Thần trịnh trọng gật đầu: "Nếu như con cũng mang họ Vân, chỉ có mỗi mình cha mang họ Mộ, thế thì chẳng phải cha sẽ thành một người cô đơn à, như vậy thì thật đáng thương nhỉ?"
"..." Người đáng thương nào đó hầm hừ nhìn cậu chằm chằm.
Lời nói của tên nhóc này thật là chọc người tức cười mà.
Pháo bông trong tay vừa lúc lụi tắt.
Mộ Dịch Thần ném que pháo đã cháy hết xuống đất, ngẩng đầu, trên khuôn mặt nở nụ cười ấm áp: "Nhưng mà, thật sự con tin là cha cũng chẳng ngại thế đâu nhỉ?"
Mộ Nhã Triết ngẩn ra.
Đối với con cái trong nhà, anh chưa bao giờ khắt khe quá.
Cho nên dù họ Mộ hay họ Vân thì anh cũng không quá bận tâm.