Một câu nói, trên mặt Mạnh Thanh Dương liền hiện vẻ bối rối.
Học sinh? Con?
Mạnh Thanh Dương nhìn thoáng qua vẻ mặt thật thả của Vân Thi Thi đứng bên
cạnh, trong lòng suy nghĩ, tuy không hiểu nổi nhưng vẫn biết nhìn thời
thế, phối hợp nói: “Anh Mộ, chào anh!”
Nói rồi, quan sát cô gái xinh đẹp đang đứng bên cạnh, nhất thời không hiểu rõ thân phận của cô lắm.
Nhìn dáng vẻ, nhìn trang phục, không hề giống học sinh, nhưng gương mặt trẻ trung, vô cùng đẹp đẽ.
Nghĩ vậy, ông khách sáo phụ họa theo lời của anh nói tiếp: “Đây là học sinh
của anh Mộ sao? Vừa nhìn đã biết chắc chắc học rất giỏi rồi!”
Câu này vừa nói ra, trên mặt Vân Thi Thi vô cùng xấu hổ.
Khóe miệng Lý Hàn Lâm co giật.
Người trong căn phòng, bất luận già hay trẻ, nam hay nữ đều đang diễn trò, tình cảm đều là kĩ năng diễn?
Mộ Nhã Triết nhìn một vòng phòng bệnh, bỗng buông mắt, thong thả nói:
“Hình như phòng bệnh này hơi sơ sài, không thích hợp cho bệnh nhân nghỉ
ngơi.”
Giọng nói rành mạch nhưng lạnh lùng thốt ra, Mạnh Thanh
Dương đổ mồ hôi lạnh, cười làm lành liên tục gật đầu, quay sang trách
mắng bác sĩ trưởng bên cạnh mấy câu.
Quả thực, phòng bệnh này vô cùng túng thiếu, nhưng chuyện này không có cách nào khác.
Vốn Lý Hàn Lâm định sắp xếp một phòng bệnh cao cấp cho Vân Thiên Hữu, nhưng Vân Thiên Hữu lo lắng mẹ sẽ sinh nghi, bèn bắt ông sắp xếp một phòng
bệnh bình thường nhất.
Vì thế, Lý Hàn Lâm chỉ nộp phí tiền phòng bình thường.
Mạnh Thanh Dương ra mồ hôi lạnh, bác sĩ trưởng bên cạnh cũng đổ mồ hôi, lúc
trước làm sao ông ta có thể nghĩ ra bệnh nhân nằm phòng bệnh này có thể
dính líu đến nhân vật lớn như vậy chứ?Nếu biết sớm, đừng nói là phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, dù khu nội trú chỉ còn một phòng VIP duy nhất cũng phải dành cho cậu bé!
“Dạ, tôi lập tức sẽ đổi sang phòng bệnh hạng nhất cho bạn nhỏ này.”
Vân Thi Thi trợn mắt há mồm nhìn bọn họ, trong trí nhớ của cô, bác sĩ
trưởng này rất khó gần, hơn nữa còn đối xử lạnh nhạt với người ngoài,
nói chung có ấn
tượng không tốt với ông ta!
Nhưng giờ nhìn viện
trưởng và mấy người bác sĩ trưởng bên cạnh bình thường ít nói ít cười
giờ cúi đầu khom lưng trước Mộ Nhã Triết như vậy, không khỏi thầm chắt
lưỡi.
Nói chuyện khách sáo một phen, đi ra khỏi phòng bệnh, trán
của Mạnh Thanh Dương mới thả lỏng, sắc mặt thoải mái, thầm thở phào một
hơi.
Đi được một đoạn, quay người hỏi Triệu Duệ đằng sau: “Triệu Duệ, tôi hỏi ông, bệnh nhân ở phòng bệnh có lai lịch gì thế?”
“Lai lịch?” Triệu Duệ không hiểu đầu cua tai nheo gì: “Không có gì đặc biệt, chỉ là một bệnh nhân bình thường thôi.”
“Sau này quan tâm đặc biệt chút! Để phòng bệnh chăm sóc đặc biệt cho cậu đó
vào nằm, phát chuyên gia dinh dưỡng tốt nhất cho tôi, không được chậm
trễ!”
Tiện đà, ông ta còn cẩn thận dặn: “Bệnh nhân có yêu cầu gì, chỉ cần không quá đáng quá, phải tận lực thỏa mãn!”
“Vì sao?” Triệu Duệ không hiểu.
Mạnh Thanh Dương hỏi: “Ông có biết người đàn ông ngồi bên giường bệnh là ai không?”
Triệu Duệ mù mờ lắc đầu.
“Ài, dù sao đây là người có địa vị rất lớn! Đừng nói ông, ngay cả tôi cũng phải nhìn sắc mặt cậu ấy mà ăn cơm!”
Ở trên địa bàn thủ đô, sợ là không ai chọc nổi Mộ Nhã Triết. Điều đáng sợ không phải người đàn ông này, mà là gia tộc nhà họ Mộ khổng lồ phía sau người đàn ông, đáng sợ hơn, là thủ đoạn tàn nhẫn sắc lạnh của người đàn ông này