"Chính làm, những cậu bé khi trưởng thành, sẽ gặp được cô gái mà mình thích, hai người thích nhau, thì sẽ ở chung một chỗ cả đời, sau khi kết hôn thì sao, người con trai sẽ gọi người phụ nữ là "vợ", còn người phụ nữ sẽ gọi người kia là "chồng". Sau đó hai vợ chồng sẽ đẻ ra những đứa bé khác."
"Dì Tinh Tuyết có "chồng" sao?"
"..." Mạnh Tinh Tuyết ngẩn ra, lắc đầu.
"Dì Tinh Tuyết cũng có em bé rồi! Càng kỳ lạ hơn, mẹ cũng không có "chồng", thế nhưng mẹ lại có cháu!"
"Tiểu Bảo..." Mạnh Tinh Tuyết đột nhiên hỏi: "Cháu có từng nghĩ đi tìm ba mình không?"
Sở Tiểu Bảo nhăn mày lại, bỗng nhiên cười nói: "Dĩ nhiên! Tiểu Bảo rất thích có ba, đợi đến khi Tiểu Bảo trưởng thành, nhất định sẽ đi tìm ba..."
Mạnh Tinh Tuyết cười, nhưng trong lòng lại đầy tâm sự.
Buổi tối, Sở Hà bận việc không về được.
Mạnh Tinh Tuyết tắm cho Tiểu Bảo xong, hai người liền lên giường nằm xem ti vi.
Trẻ con thể lực có hạn, cả ngày chạy đi chơi với cô, cũng vì có Mạnh Tinh Tuyết ở đây, cậu mới có thể vui vẻ như vậy, hơn tám giờ tối đã lăn ra ngủ.
Thấy cậu ngủ, Mạnh Tinh Tuyết cũng mệt mỏi rã rời, sau khi mang thai, cô trở nên thích ngủ hơn, tắt ti vi, cô ôm lấy Tiểu Bảo, liền nhắm hai mắt lại.
Đêm nay, cô ngủ không được sâu, luôn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, rất khó yên giấc.
Nửa đêm trời bắt đầu mưa nhỏ, tí ta tí tách, hạt mưa không lớn, nhưng gió rất mạnh, thổi vào cửa sổ tạo ra âm thanh rất lớn.
Mạnh Tinh Tuyết bị tiếng động đánh thức, cô mở mắt, nhìn ngoài trời đã bắt đầu đổ mưa, trước khi đi ngủ cô vẫn chưa đóng cửa sổ, cô lo Tiểu Bảo bị đánh thức, vì vậy cẩn thận xuống giường, đi tới trước cửa sổ đóng lại.
Trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
Mà trong lúc yên tĩnh quỷ dị này, cô lại mơ hồ nghe thấy tiếng
bước chân trên sàn gỗ.
Mạnh Tinh Tuyết hoảng sợ, chợt dừng bước chân lại, nhìn phía dưới, căn nhà này có sàn làm bằng gỗ, giẫm nhẹ một cái, liền phát ra tiếng khác thường.
Cô liền bình ổn lại tinh thần, đêm hôm khuya khoắt, mình tự dọa mình làm gì!
Mạnh Tinh Tuyết quay lại giường, nhưng bất thình lình, lại nghe được âm thanh dưới sàn nhà.
Cô chợt mơ to hai mắt nhìn phía trần nhà trống rỗng, lúc này đây, cô biết rõ, âm thanh kỳ dị kia tuyệt đối không phải là từ sàn gỗ.
Lần này, cô nghe được, âm thanh đó truyền tới từ hành lang.
Hành lang cũng có chung sàn với ngôi nhà, mỗi lần có người đi lên, đều sẽ phát ra âm thanh.
Chẳng lẽ là Sở Hà đã về?
Không có khả năng!
Cô phân biệt được âm thanh này, cẩn thận từng li từng tý, rón ra rón rén, cẩn thận như vậy, ngược lại khiến cho động tĩnh lớn hơn, giả sử là Sở Là, cô tuyệt đối sẽ không khiến họ tỉnh giấc.
Bước chân Sở Hà rất nhẹ, tuyệt đối sẽ không có khả năng tạo thành động tĩnh lớn như vậy!
Chắc chắn không phải là Sở hà!
Nghĩ tới đây, Mạnh Tinh Tuyết không chút nghĩ ngợi đi xuống giường, đi tới cạnh cửa, không có bất kỳ do dự nào, liền muốn khóa trái cửa lại, nhưng tay cô vừa mới đụng tới chốt cửa, cùng lúc đó, tiếng bước chân bên ngoài cũng dừng lại, nắm chặt chốt cửa, Mạnh Tinh Tuyết hoảng sợ, bỗng nhiên ngẩng đầu, phảng phất nhìn thấy hai người đàn ông hăm hổ xa lạ đang đứng ở ngoài, mắt thấy một giây tiếp theo liền tiến vào.