"Đại ca, chẳng lẽ đứa bé mà cô chủ muốn, chính là đứa bé này?"
Một người đàn ông nhỏ giọng nói thầm.
"Câm miệng! Cứ đem người đi trước..."
Người nọ ra lệnh một tiếng, người còn lại liền đưa tay về phía Sở Tiểu Bảo.
Sở Tiểu Bảo cảm nhận được có một bàn tay to đang hướng tới mình, vẻ mặt mơ màng mở mắt, chỉ nghe giọng nói khàn khàn của Mạnh Tinh Tuyết kêu lên, gần như thét: "Tiểu Bảo! Chạy mau, có người xấu!"
"A..."
Sở Tiểu Bảo nhất thời tỉnh táo lại, mở mắt ra, nhưng chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, đã bị người đàn ông túm lấy, khiến cậu sợ hãi òa khóc!
"Buông... buông ra!"
"Đi!"
Hai người đàn ông trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó liền rời đi.
Mạnh Tinh Tuyết mắt thấy họ muốn mang Sở Tiểu Bảo đi, lập tức hoảng sợ xông tới, chặt chẽ túm lấy vạt áo người phía sau, lòng như lửa đốt, rơi nước mắt: "Đừng đem nó đi! Nó vô tội, các người muốn là đứa con trong bụng tôi! Ở trong bụng tôi, người các người muốn mang đi là tôi, đừng làm hại người vô tội! Không phải đứa bé này, tôi và nó một chút quan hệ cũng không có! Cầu xin các người, đừng làm nó tổn thương!"
"Cút ngay!" Người đàn ông cầm đầu đẩy cô ra, sau đó ôm đứa bé đang khóc rống chạy xuống lầu.
Mạnh Tinh Tuyết liều lĩnh đuổi theo, nghe tiếng khóc của Sở Tiểu Bảo đang không ngừng truyền tới, đầu óc trống rỗng, cô thậm chí không để ý tới đứa con trong bụng, vừa đuổi theo hai người đàn ông vừa khóc: "Đứa bé các người muốn tìm, nó đang trong bụng tôi! Không phải đứa bé đó, các người lầm rồi!"
Cô không tiếc hy sinh bản thân, hy vọng cứu được Sở Tiểu Bảo.
Dù cho mình bị họ mang đi, cưỡng ép phá thau, cũng quyết
không thể để liên lụy tới người vô tội!
Nhưng mà, lời cô nói hoàn toàn không làm hai người đàn ông để vào tai.
Hai người đàn ông đá tung cửa lớn, sau đó đi ra xe, mở cửa, muốn đẩy Sở Tiểu Bảo vào trong, Mạnh Tinh Tuyết thấy vậy thì hoảng sợ lao tới...
Sở Tiểu Bảo gào khóc choài người ra với lấy cô.
Một người đàn ông trong đó rất nhanh, liền túm lấy tay Mạnh Tinh Tuyết, "Tao bảo mày cút, không nghe thấy sao?"
Nói, người này đẩy Mạnh Tinh Tuyết ngã mạnh xuống đất.
Một cước đạp vào đầu gối cô, Mạnh Tinh Tuyết rên lên một tiếng, cả người lảo đảo ngã trên mặt đất.
Lúc này, mưa đã ngày càng dày hạt.
Đường trở nên lầy lội, khiến cho cả người Mạnh Tinh Tuyết dính đầy bùn đất.
Sở Tiểu Bảo nhìn thấy Mạnh Tinh Tuyết thê thảm như vậy, lập tức tức giận, há miệng nhỏ ra "a... a" cắn mạnh một cái vào vai người đàn ông phía trước.
"A... a---" người kia hét lên một tiếng, hung hăng quát: "Súc sinh..."
Vừa dứt lời, liền ra một cái bạt tai.
Sở Tiểu Bảo ăn trọn cái bạt tai này, cả người lệch sang một bên, ngã về phía sau, đầu đụng vào cửa xe, trước mắt liền tối sầm lại.
Người đàn ông nhìn thấy cậu hôn mê bất tỉnh, lúc này mới hài lòng!
Cũng tốt.
So với việc cậu ta ở trên xe khóc rống, như này sẽ tốt hơn nhiều.