Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Ngoan Ngoãn Một Chút!


trước sau

Vậy, là ai?

Đứa trẻ bị bắt đi đâu?

Sở Hà làm xong thủ tục thì đi tới phòng bệnh của Mạnh Tinh Tuyết, Mạnh Tinh Tuyết vừa thấy cô ấy, sắc mặt liền trắng bệch, nước mắt nhất cũng rớt xuống.

“Sở Hà, không thấy Tiểu Bảo đâu rồi!”

Sở Hà ngẩn ra, sắc mặt co quắp một trận, lại như không thể tưởng tượng nổi!

Cô ấy vẫn cho rằng, Sở Tiểu Bảo đang ở trong tay Mộ Yến Thừa!

Mà cô ấy nhìn ra được, lần này Mộ Yến Thừa tới là vì Mạnh Tinh Tuyết, cũng không có ý định làm tổn thương đứa bé trong bụng cô ta, nếu không anh ta cũng không cần tốn công tốn sức đưa cô ta đến bệnh viện làm gì.

Lúc cô ấy vừa đến bệnh viện cũng nghĩ đến Sở Tiểu Bảo, nhưng khi thấy tình hình nguy cấp của Mạnh Tinh Tuyết, cũng không nghĩ được nhiều nên chưa hỏi rõ.

Nhưng Mạnh Tinh Tuyết lại nói với cô ấy, không thấy Tiểu Bảo đâu?

“Tiểu Bảo không có ở chỗ em sao?” Sở Hà có chút ngoài ý muốn, sắc mặt trở nên trắng bệch.

“Nửa đêm, có hai người đàn ông xông vào, bắt Tiểu Bảo đi mất! Em liều mạng đuổi theo nhưng đuổi không được!” Mạnh Tinh Tuyết khóc rất thương tâm: “Sở Hà, đều tại em không tốt, đều tại em không tốt! Làm em làm liên lụy tới Tiểu Bảo!”

Lúc này Sở Hà không rõ tình huống ra làm sao, bèn tóm tắt lại: “Em nói, Tiểu Bảo bị hai người đàn ông bắt đi?”

“Em cũng không biết bọn họ là ai! Chỉ nói, muốn tìm một đứa bé, em còn tưởng là người Mộ Yến Thừa phái tới…”

Sở Hà hít một hơi sâu, bỗng nhiên hô hấp trở nên dồn dập.

...

“Ầm” một tiếng.

Trong bóng tối, Sở Tiểu Bảo bị một tiếng động lớn làm cho tỉnh lại.

Cậu bé mở choàng mắt, lại phát hiện chẳng biết xe đã ngừng lại từ lúc nào, tiếng “Ầm” vừa rồi là tiếng đóng cửa xe bên ghế lái phụ.

Cậu bé nhìn qua kính xe, ngoài cửa sổ trời đã tờ mờ sáng, mặt trời phía xa chân trời đã bắt đầu mọc lên, đúng là bình minh.

Ngoài cửa sổ là một vùng đất hoang, cây cối mọc um tùm.

Cậu đang ngây người thì cửa xe bị kéo ra.

Sở Tiểu Bảo
sợ hãi, lập tức co rúm thân thể gầy yếu vào trong góc, miệng bị dán chặt băng nên chỉ có thể sợ hãi phát ra những tiếng “Ưm ưm”, gương mặt người đàn ông kia cũng không hẳn là hung ác, nhưng dù sao vẫn chỉ là một đứa bé, tới nơi lạ lẫm thế này, tất nhiên là đều sợ hãi và hoảng sợ.

Người đàn ông kia bước một bước lên xe, tiện tay túm lấy cổ áo cậu, Sở Tiểu Bảo không ngừng lùi về phía sau, liều mạng lắc đầu.

“Qua đây!”

Lúc này người đàn ông kia quát lớn: “Mẹ kiếp! Ngoan ngoãn một chút!”

Sở Tiểu Bảo càng sợ hãi, không dám cử động chút nào, người đàn ông cũng mất kiên nhẫn, vươn người tới túm lấy cánh tay cậu, gần như vừa lôi vừa kéo cậu ra khỏi thùng xe.

Bị kéo mạnh, thân thể Sở Tiểu Bảo lảo đảo, lập tức vấp ngã rồi từ trên thùng xe ngã lăn xuống đất.

“Ưm…!”

Đau quá!

Sở Tiểu Bảo đau đến nước mắt lưng tròng.

Người đàn ông kia đá vào người cậu bé mấy cái: “Không phải bảo mày ngoan ngoãn một chút à, cứ phải ăn đòn mới chịu nghe sao?”

Sở Tiểu Bảo nước mắt ầng ậc nhìn hắn ta, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, rất đáng thương.

Người đàn ông này lại như thể mất hết kiên nhẫn, một tay túm lấy cậu bé xốc lên vai hắn ta, Sở Tiểu Bảo bị đau nên cũng ngoan ngoãn hơn, tay chân không dám làm loạn, ngoan ngoãn nằm trên vai hắn ta.

Nơi này là một vùng ngoại ô hoang vu bên rìa thành phố, trước kia cũng được gọi là khu công nghiệp, cho nên cũng không hề thiếu các nhà xưởng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện