“Mày đừng có hỏi nhiều, đối với chúng ta không có gì hay cả…”
Hai người đàn ông cứ thế ngồi nói chuyện phiếm.
Cũng không biết qua bao lâu, Sở Tiểu Bảo chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng còi ô tô, ngẩng mạnh đầu lên, hai người đàn ông kích động, liếc nhau một cái rồi đi nhanh ra cửa.
Một chiếc xe phổ thông đỗ xịch trước cửa nhà kho.
Tống Ân Nhã xuống xe, hai người đàn ông lập tức nhiệt tình chào đón, tươi cười hỏi han: “Cô Tống, cô tới rồi! Người đã đưa vào trong nhà kho rồi! Haha!”
Trên mặt hết sức tươi cười nịnh nọt.
Tống Ân Nhã “Ừm” một tiếng, trên mặt đeo kính râm, không có biểu cảm gì, lại cảnh giác hỏi: “Dọc đường đi có bị ai phát hiện không?”
“Không có không có! Đứa trẻ bị chúng tôi buộc trong góc, không có ai phát hiện ra cả.”
Tống Ân Nhã nghe vậy lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, nhíu mày hỏi: “Đứa trẻ?”
Cô ta muốn bắt Mạnh Tinh Tuyết, sao lại có đứa trẻ nào ở đây?
“Ừm! Tất cả mọi thứ chúng tôi đều nghe theo mệnh lệnh của cô!”
Sắc mặt Tống Ân Nhã lại càng kinh ngạc, cô ta chẳng còn quan tâm có gì không đúng nữa, lập tức nói: “Đưa tôi đi xem!”
Hai người đàn ông cũng thấy sắc mặt khác lạ của cô ta, cũng không ân cần han huyên thêm nữa mà lập tức cung kính dẫn cô ta vào trong.
Tống Ân Nhã vừa bước vào nhà kho đã bị bụi bẩn trong không khí xộc thẳng vào mũi, vẻ mặt cô ta chán ghét quơ quơ tay trước mũi, hai người đàn ông bên cạnh thấy vậy cũng lập tức vuốt mông ngựa phẩy phẩy tay theo cô ta, cười cười: “Nơi này có hơi bụi bẩn một chút!”
“Người đâu?”
Một trong hai người đàn ông cười hì hì chỉ tay về phái Sở Tiểu Bảo bị trói trên ghế: “Dạ, người ở kia!”
Tống Ân Nhã nhíu mày, nhìn theo hướng hắn ta chỉ thì lại thấy một đứa bé tầm năm tuổi bị trói trên ghế, đang mở lớn đôi mắt vô tội nhìn cô ta, sợ đến run lẩy bẩy.
Mặt cô ta không khỏi trắng bệch, xoay
mạnh người nhìn hai người kia, ánh mắt sắc lẻm: “Có ý gì? Các người đùa tôi à?”
“Cô Tống, lời này của cô là có ý gì?” Người kia cũng thấy khó hiểu, mờ mịt mở lớn mắt nhìn cô ta.
“Người tôi muốn bắt không phải là đứa trẻ này! Các người bắt nó đến đây làm gì!” Tống Ân Nhã phẫn nộ: “Không phải tôi đưa cho các người ảnh chụp của một người phụ nữ sao? Là con đàn bà kia cơ mà!”
“Hả?”
Hai người đàn ông trợn tròn mắt, liếc nhìn nhau một cái rồi lại ngẩn người ra.
Có một người có vẻ gan dạ hỏi: “Cô Tống, không phải cô nói muốn bắt một đứa bé sao… Người phụ nữ đó chúng tôi cũng gặp rồi, nhưng cô lại nói là muốn một đứa bé nên chúng tôi chỉ bắt đứa bé này đến thôi!”
Lúc này thì Tống Ân Nhã đã hiểu.
Phế vật.
Hóa ra bọn họ hiểu sai ý của cô ta mới trói đứa trẻ kia mang về, người cô ta muốn là người đang mang bầu!
Cô ta tức giận đến giơ tay giậm chân, hận không thể cho mỗi người một cái bạt tai.
May mà cô ta vẫn còn lý trí, hai người đàn ông này đều là người từ nơi thâm sơn cùng cốc, chân trần không sợ mang giày*, lỡ mà động đến bọn họ, bọn họ giận quá có làm gì, ở giữa vùng núi hoang vắng này, an nguy của cô ta cũng khó giữ.
*Chân trần không sợ mang giày: Người không có gì để mất.
Cô ta cố gắng thu tay về, nổi giận mắng: “Hai kẻ ngu ngốc này! Các người bị đần à? Tôi muốn là đứa bé trong bụng người phụ nữ kia! Các người làm cái gì vậy!”
“Cái này…”
Lần này đến lượt hai người đàn ông trợn tròn mắt, nhất thời không nói được gì.