Khoé mắt Cố Cảnh Liên giật giật.
Đạo lý này anh ta cũng biết.
Nhưng hơn xây mười toà tháp là ý gì.
Nghĩ lại, dù sao cũng chỉ là đứa bé năm tuổi, nói chuyện không rõ ràng, không thể trách được.
Sở Tiểu Bảo thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, nước mắt rơi xuống càng lúc càng nhiều, ôm chặt con chó nhỏ trong lòng, giống như muốn tranh thủ lòng trắc ẩn của anh ta.
"Cháu mới năm tuổi, còn là một đứa bé, chú, chú mở lòng từ bi, cứu cháu được không? Cháu sẽ không bám lấy chú, cũng sẽ không lừa chú, chú đưa cháu đến cục cảnh sát là được rồi! Có được không? Có được không? Có được không? Có được không?... Có được không?..."
Công lực làm nũng của Sở Tiểu Bảo tuyệt đối là vô địch, bộ dạng như con chó nhỏ vểnh đuôi, giương đôi mắt vô tội nhìn anh ta, làm như thể nếu anh ta ném cậu nhóc xuống xe thì thật đúng là tội ác tày trời.
Cố Cảnh Liên bị cậu nhóc liên tục hỏi "Có được không" làm cho đau đầu, nhíu mày, lạnh lùng nói: "Đưa cháu đến cục cảnh sát thì được, nhưng trên đường, tuyệt đối phải giữ yên lặng."
Anh ta đau đầu.
Cho nên, mới không ưa trẻ con.
Líu ra líu ríu y như mấy con chim sẻ, thật khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh ta.
Sở Tiểu Bảo thấy anh ta rốt cuộc đáp ứng, ánh mắt lập tức sáng lên, vẻ mặt cũng lập tức trở nên đầy sức sống, gật đầu như giã tỏi: "Vâng vâng vâng! Chú, chú yên tâm, tuyệt đối sẽ không ầm ĩ, cháu sẽ giữ yên lặng, không nói lời nào, chú chỉ cần..."
Lại nói lảm nhảm.
Cố Cảnh Liên thấy phiền phức, đi thẳng lên xe, ngón tay thon dài trực tiếp ngăn chặn cái miệng của cậu, hung dữ ra lệnh: "Ngậm miệng!"
"Vâng!"
Sở Tiểu Bảo bị doạ sợ, lập tức làm động tác kéo khóa miệng.
"Chỉ cần có thể đưa cháu đến cục cảnh sát là tốt rồi! Gặp chú cảnh sát, chú cảnh sát nhất
định sẽ giúp cháu về nhà! Đợi cho cháu trở về nhà, nhất định sẽ gửi đặc sản quê hương cảm tạ chú..."
Sở Tiểu Bảo cảm kích khoa tay múa chân, hưng phấn không thôi.
Cố Cảnh Liên đau đầu xoa xoa mi tâm, thờ ơ: "Tùy cháu."
Xe khởi động.
Lái xe mở điều hoà, trong xe lập tức trở nên ấm áp.
Dọc đường đi, trong xe vô cùng yên tĩnh.
Sở Tiểu Bảo ngủ một hồi, sau khi bị đánh thức, tinh thần phấn chấn trở lại, ôm chú chó nhỏ, áp mặt lên cửa kính tò mò nhìn phong cảnh bên ngoài.
Bên ngoài cũng không có cảnh gì đẹp, dù sao cũng đã là ban đêm, trời tối đen, ở vùng ngoại ô trống trải, hai bên đường không có lấy một ngọn đèn, thật không biết cậu nhóc đang nhìn cái gì.
Nhưng Sở Tiểu Bảo lại cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Cậu chưa bao giờ được ngồi trên xe có rèm che xa hoa như vậy, cậu lớn lên ở Yển Thành, đối với xe có rèm che cảm thấy rất mới mẻ, lúc lên thành phố, nhìn thấy một cái xe có rèm che, liền hưng phấn hỏi là cái gì.
Sở Hà nói là xe rèm che, vài chục vạn một chiếc.
Sở Tiểu Bảo vẫn nhớ đến tận giờ.
Cố Cảnh Liên nhắm mắt, coi cậu nhóc như không khí.
Yên tĩnh đến mức Sở Tiểu Bảo cảm thấy nhàm chán, lầm bầm với chú chó nhỏ: "Cún con, có lạnh không? Trong xe thật là ấm áp."
"Gâu gâu - - "
"Chú này đúng là người tốt!" Cậu nhìn Cố Cảnh Liên, cố ý nịnh nọt.