Sở Tiểu Bảo ngẩng đầu, thấy ánh mắt Cố Cảnh Liên âm trầm, lại theo ánh mắt anh ta nhìn thấy vết chân trên ghế, trong đầu "choang" một tiếng, lập tức ý thức được dường như Tiểu Bạch đã gây chuyện không nhỏ!
Vì thế, cậu nhóc vội vàng lấy ống tay áo lau sạch vết chân trên ghế.
Nhưng mà, cho dù có cố gắng như thế nào cũng không lau sạch được những vết chân ấy!
Bởi vì trên móng vuốt chó nhỏ có dính dầu, nên cần chất tẩy rửa chuyên nghiệp mới lau được.
Sở Tiểu Bảo áy náy nhíu mày: "Chú, thật xin lỗi! Nhất định không phải là Tiểu Bạch cố ý! Chú là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, chắn chắn không so đo với một con chó chứ?"
Ý là nếu còn so đo thì không phải là đàn ông?
Đây là phép khích tướng sao?
"Thằng nhóc, tôi khong có kiên nhẫn đâu..."
"Tên của cháu không phải là thằng nhóc, tên của cháu là Tiểu Bảo!" Sở Tiểu Bảo nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, sửa lại lời anh ta.
Cố Cảnh Liên rốt cuộc mất đi kiên nhẫn, nắm tay nện một cái lên khung cửa.
Sở Tiểu Bảo sợ hãi, vẻ mặt kinh ngạc nhìn sắc mặt anh ta, lập tức biết điều ngậm miệng lại, rúc người vào một góc, cứ như thể làm thế là có thể giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình!
Bỗng dưng, cậu nhóc lại nói: "Gọi cháu là thằng nhóc cũng được, nhưng chú đừng tức giận."
Chú đẹp trai như vậy, sao lại hay nổi giận thế chứ...?
Cố Cảnh Liên không thèm chấp nhặt.
Dù sao, thằng nhóc này cũng sắp phải cút đi rồi.
Anh ta ngồi lên xe, đóng cửa lại.
Thấy anh ta lên xe, Sở Tiểu Bảo càng lúc càng sợ hãi, rụt người lại sang sát cửa kính bên kia.
Cố Cảnh Liên lạnh lùng lườm một cái, không để ý.
"Tổng giám đốc Cố, bây giờ đến thẳng cục cảnh sát sao?" Lái xe nơm nớp lo sợ hỏi.
Trong kính chiếu hậu, Cố Cảnh Liên lạnh lùng quét
mặt tới: "Biết rõ còn cố hỏi?"
"..."
Lái xe lại đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Rất lạnh.
Không biết có phải do Cố Cảnh Liên ở trong xe hay không, cảm giác bên trong xe còn lạnh hơn cả ngoài trời.
Lái xe liền mở điều hoà.
Dọc đường đi, đại khái là Sở Tiểu Bảo ăn uống no đủ, cũng biết an phận, không ríu rít nữa, chỉ lẳng lặng ôm con chó nhỏ, ăn no, lại mơ mơ màng màng ngủ.
Cậu nhóc ngủ thiếp đi, thân thể lại rơi vào lòng anh ta.
Cố Cảnh Liên chỉ cảm thấy trên đùi nặng nề, mở to mắt, liền thấy tên nhóc kia tự nhiên gối lên trên đùi của anh ta, yên tâm thoải mái ngủ.
Thằng nhóc này thật to gan!
Chân của anh ta cũng không phải người bình thường dám gối lên!
Cố Cảnh Liên vươn tay, vừa định nhấc đầu đứa bé ra, lại nghe Sở Tiểu Bảo lẩm bẩm một câu, anh ta cũng không nghe rõ cậu nhóc lẩm bẩm cái gì, có lẽ là đang nói mớ.
Động tác trên tay anh ta khựng lại, hơi ngẩn người.
Từ phía anh nhìn lại, khuôn mặt xinh xắn của Sở Tiểu Bảo rất nhỏ, đặc biệt an tĩnh, chỉ là cả người lại hơi hơi cuộn lại, như là không có cảm giác an toàn.
Không hiểu sao trong lòng anh ta lại thấy ấm áp
Cố Cảnh Liên rút tay về, cứ mặc cho đứa nhỏ gối lên chân anh ta mà ngủ.