Lúc Sở Hà trở về, Mạnh Tinh Tuyết vừa mới lấy máu, đã ngủ, mà Mộ Yến Thừa, vẫn canh giữ ở trong bệnh viện, kiên nhẫn của người đàn ông này, nằm ngoài dự đoán của cô ấy, không nghĩ tới, đối với người phụ nữ của mình, người đàn ông này coi như là có trách nhiệm!
Sở Hà đi đến cạnh anh ta, hỏi, “Anh định làm thế nào?”
Mộ Yến Thừa ngẩng đầu, nhíu mày, “Cái gì mà làm thế nào bây giờ?”
“Trong bụng Tinh Tuyết có đứa bé của anh, anh định làm thế nào?”
Sở Hà hỏi như vậy, Mộ Yến Thừa nhất thời im miệng không nói, đột nhiên lại nói, “Tôi định đợi thân thể cô ấy tốt hơn một chút, đưa cô ấy về thủ đô!”
“Định sinh đứa bé này ra sao?”
“Ừ!”
Sở Hà không cho là đúng, “Vậy anh định kết hôn với cô ấy không?”
Mộ Yến Thừa không trả lời.
Sở Hà liếc mắt nhìn anh ta một cái, “Khốn nạn.”
Trên mặt Mộ Yến Thừa hiện lên chút không vui, “Cô nói cái gì?”
“Tôi nói anh khốn nạn, không nghe rõ sao, tôi lặp lại một lần nữa cho anh nghe.”
“Láo xược!” Mộ Yến Thừa nói, “Tôi còn chưa tới lượt cô xoi mói, chỉ trỏ đâu.”
“Tinh Tuyết là cô gái tốt, nếu anh không muốn chịu trách nhiệm, cầu xin anh đừng chà đạp cô ấy.”
“Cô - -”
“Nếu anh vẫn yêu cô ấy, như vậy, là một người đàn ông, chịu trách nhiệm đến cùng đi.”
Sở Hà vừa dứt lời, người trên giường có động tĩnh, hai người lập tức nhìn lại, chỉ thấy Mạnh Tinh Tuyết chậm rãi mở mắt, mày cau chặt, hình như có chút không thoải mái.
“Tinh Tuyết…” Mộ Yến Thừa lập tức tới gần, “Em tỉnh rồi?”
Mạnh Tinh Tuyết mở to mắt, câu nói đầu tiên đó là, “… Tiểu Bảo đâu?”
Sở Hà ngẩn ra.
Mạnh Tinh Tuyết tỉnh táo lại, mở to mắt, trông thấy Sở Hà đứng bên giường, lập tức ngồi dậy, “Sở Hà! Tìm được Tiểu Bảo chưa?”
Trong lòng cô ta tràn đầy suy nghĩ về Sở Tiểu Bảo, xem nhẹ Mộ Yến Thừa đứng bên cạnh.
Sở Hà lắc đầu, “Không có bất luận manh mối gì.”
“A…” Trên mặt Mạnh Tinh Tuyết lại thất
vọng một phen, cắn môi tự trách, cô ta nói, “Em… Đều do em không tốt.”
“Chuyện này không liên quan đến em!” Sở Hà không có ý tứ trách cô ta. “Em đừng nghĩ nhiều.”
“Em…”
“Tinh Tuyết, chị hỏi em, ngày đó hai người đàn ông mang Tiểu Bảo đi, em có chút manh mối gì không?”
Sở Hà đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Mạnh Tinh Tuyết nghe vậy, trong mắt là một mảnh mờ mịt, cô ta xoa huyệt thái dương, mới vừa tỉnh lại, đầu có chút đau đớn muốn nứt ra, nhưng mà cho dù như vậy, cô ta vẫn cố gắng ép buộc mình, cố gắng hồi tưởng lại chuyện tối hôm đó.
“Em nhớ rõ mặt của bọn chúng!”
“Em nói đi.”
Đây coi như là một manh mối!
“Hai người đàn ông, một người đàn ông mắt hình tam giác, mũi tẹt, môi rất dầy, da hơi đen, vóc dáng không tính là cao, chỉ cao hơn em một tí.”
“170 cm sao?”
“Ừ!” Mạnh Tinh Tuyết nặng nề gật đầu, “Nghe khẩu âm của anh ta, giống như là người phương bắc. Còn một người đàn ông cũng nói khẩu âm của người phương Bắc khác, lông mi cực kỳ thô, đôi mắt hơi lồi, cái mũi rất cao, môi rất mỏng, cả người làm cho người ta có cảm giác hung thần ác sát, ngày đó hai người mặc quần áo màu đen, sau đó…”
“Sau đó thì sao?”
Mạnh Tinh Tuyết khổ sở nghĩ lại, cô ta đột nhiên nhớ đến cái gì đó, mắt sáng lên, “Em nhớ rõ biển số xe của bọn họ! Nếu tìm theo biển số xe, có thể tìm được bọn họ không?”
“Em nhớ rõ biển số xe sao?” Sở Hà có chút bất ngờ, trong lòng dấy lên hi vọng.
Nếu biển số xe còn nhớ rõ, như vậy đây là một manh mối quan trọng!