Cậu mất mát rũ mắt, có chút buồn bã và cô đơn, nói: "Chú đẹp trai chán ghét cháu rồi phải không? Có phải cháu rất phiền phức không?"
"..." Quản gia hơi ngẩn người, có chút dở khóc dở cười, tâm tư của đứa trẻ này, xem ra tinh tế hơn ông tưởng tượng.
Ông chủ chưa bao giờ thích trẻ con, luôn không có chút kiên nhẫn nào với mấy đứa trẻ, ông chủ chỉ thích mèo thôi, nuôi một con mèo màu đen, bình thường rãnh rỗi sẽ ôm con mèo đen đó đi tản bộ trong sân.
Có thể thấy được, tính cách của ông chủ, có hơi quái gở một chút.
Không thích trẻ con.
Chỉ có điều, ông không thể nào nói thẳng trước mặt Sở Tiểu Bảo, nếu không, khó tránh khỏi sẽ làm tổn thương trong lòng cậu.
"Chỉ là ông chủ hơi vội thôi." Quản gia có lòng tốt an ủi: "Bình thường ông chủ phải làm việc rất bận rộn, cho nên, không thể đích thân đưa cháu đến đồn cảnh sát được!"
"Ưm... Vậy được rồi!"
Sở Tiểu Bảo gật đầu, mỉm cười, lễ phép nói: "Cháu cảm ơn ông!"
"Không có gì, đây chính là bổn phận công việc của ông."
Quản gia thật tình thích đứa bé này.
Không phải vì cái gì, mà là ngũ quan dung mạo của đứa bé cực kỳ giống với ông chủ lúc còn nhỏ.
Nhất là gương mặt kia, hầu như không có điểm bất đồng, trông cực kỳ giống nhau.
Mà điểm khác biệt chính là, lúc Cố Cảnh Liên còn nhỏ, đôi mắt rất lạnh nhạt, giống như bị một tầng sương mù bao trùm.
Còn đứa bé này có ánh mắt trong suốt vô cùng sạch sẽ, có một loại thần thái nhạy bén và linh hoạt, vừa nhìn đã biết ngay là một đứa trẻ vô cùng thông minh.
Không thể không nói, đúng là duyên phận.
Quản gia chuẩn bị cho cậu một cái túi xách nhỏ, bên trong đựng mấy món bánh ngọt, cùng một ít nước uống, ở đồn cảnh sát hoàn cảnh không có tốt như ở đây, dù sao mọi người ở đó đều làm việc rất bận rộn, sẽ không có đủ thời gian để chăm sóc tốt cho cậu, ông sợ cậu ở đồn cảnh sát sẽ đói bụng, không ai quan tâm, cho nên chuẩn bị sẵn đồ ăn và nước uống cho cậu.
Sở Tiểu Bảo ngượng ngùng, quản
gia lại nói: "Đây là do ông chủ chuẩn bị!"
"Woah? Là chú đẹp trai chuẩn bị cho cháu sao?"
"Ừ."
Sở Tiểu Bảo cực kỳ xúc động nói: "Không ngờ chú ấy vừa đẹp trai, vừa nhiều tiền, tính tình lại còn tốt bụng!"
Quản gia: "..."
Ông chủ đẹp trai, tuổi trẻ nhiều tiền, hai điều này, ông công nhận.
Nhưng còn cái câu "tính tình cũng rất tốt bụng", thì ông không thể nào thừa nhận được.
Suy cho cùng, con nít vẫn là không hiểu sự đời.
Nhà họ Cố không phải là nơi tốt lành gì, đây chính là cái đầm rồng hang hổ mà biết bao nhiêu người phải kính sợ không thôi.
Sở Tiểu Bảo cười tít mắt nhận lấy cái túi nhỏ, vui mừng khôn xiết nói: "Vậy thì... cháu sẽ miễn cưỡng nhận lấy cái này!"
...
Quản gia đưa cậu đến đồn cảnh sát, trùng hợp gặp được phó cục trưởng ở đây, vị phó cục trưởng này cũng coi như là có nhiều năm giao thiệp với nhà họ Cố, sau khi biết được ngọn nguồn câu chuyện, ông ta sảng khoái đáp ứng, cam kết nhất định sẽ tìm lại được gia đình cho cậu.
Chỉ có điều, sau một hồi tra cứu hồ sơ, căn cứ theo thông tin và tên tuổi người nhà mà Sở Tiểu Bảo cung cấp, vẫn không cách nào liên hệ được với Sở Hà.
Bởi vì trong tư liệu đăng ký hộ khẩu không có tên của Sở Hà.
Còn số điện thoại do Sở Tiểu Bảo cung cấp thì không liên lạc được.
Sở Tiểu Bảo có chút hoang mang nhìn dãy số một hồi lâu, không biết có phải là mình nhớ nhầm hay không nữa, trong trí nhớ của cậu, hình như đúng là số này không sai mà.
Phó cục trưởng đích thân xác nhận lại một lần nữa, nhưng vẫn không có tín hiệu, hoàn toàn không thể nào liên lạc được.