Cũng là có chút thủ đoạn!
Lừa gạt cậu đi lấy thông tin ADN xong, đưa vào kho thông tin để đối chiếu, phó cục trưởng nói, nhanh lắm cũng phải mất khoảng hai ngày, vì vậy, cuối cùng Sở Tiểu Bảo vẫn bị đưa về nhà họ Cố.
Vốn là Cố Cảnh Liên đang ở sòng bạc xem sổ sách, nhận được điện thoại báo cáo rằng, thông tin của Sở Tiểu Bảo cung cấp không đủ để điều tra, cho nên phải đưa trở về nhà họ Cố.
"Cái gì?"
Cố Cảnh Liên đương nhiên cảm thấy không vui: "Sao không ném nó lại ở đồn cảnh sát đi?"
"Đồn cảnh sát thiếu người, khẳng định sẽ không thể chăm sóc tốt cho cậu bé. Hơn nữa, cậu bé nói muốn về nhà họ Cố để tìm cậu, hình như có chút ỷ lại vào cậu, cho nên..."
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nhếch môi: "Bác Phúc, không ngờ bác cũng có lúc mềm lòng như vậy sao?"
Bác Phúc xấu hổ cười.
Cố Cảnh Liên không muốn so đo nhiều: "Bác sắp xếp mọi chuyện cho thằng bé đi, đừng để nó quấy rối."
"Tôi biết rồi."
Bác Phúc đột nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt chợt lóe sáng, nhìn Sở Tiểu Bảo ngồi bên cạnh đang xoắn xoắn mấy ngón tay, suy nghĩ một hồi, cẩn thận thăm dò: "Ông chủ, cậu nói thử xem, thằng bé này và cậu trông rất giống nhau, có cần... Làm xét nghiệm ADN với cậu thử xem sao không?"
"Bác nghi ngờ nó là con của tôi sao?
"..."
Giọng nói của Cố Cảnh Liên chợt trở nên lạnh lẽo: "Bác cảm thấy, với tính cách của tôi, sẽ có chuyện yêu đương rồi có con rơi bên ngoài sao?"
"Không có, tôi không có ý này đâu! Ông chủ, cậu không cần nghĩ nhiều, tôi chỉ là..."
Cố Cảnh Liên hừ lạnh một tiếng, không muốn để ý nhiều làm gì, cúp điện thoại, tiếp tục kiểm tra sổ sách.
Tiền bạc giao dịch ở sòng bạc mỗi ngày là một con số khổng lồ, động một chút là vài trăm triệu, anh ta luôn luôn tự mình đối chiếu toàn bộ sổ sách, để đề phòng có người gian lận.
Có bốn sòng bạc lớn đứng tên nhà họ Cố, công việc đối chiếu sổ sách vô cùng rườm rà, chỉ có nhân vật lợi hại như Cố Cảnh Liên mới có thể kiểm tra toàn bộ chỉ trong vòng một ngày. Đến khi làm xong công việc, cũng đã là tám giờ tối.
Ăn bữa tối
xong, anh ta trở về nhà họ Cố, không ngờ vừa mới đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy trên giường mình, có một cậu bé mặc áo ngủ đang nằm úp sấp trên giường, để quyển truyện tranh bên cạnh, nhìn anh ta chằm chằm.
Sắc mặt anh ta ngay lập tức trở nên lạnh lẽo.
Sở Tiểu Bảo nghe tiếng mở cửa, lập tức chú ý, nhìn về phía cánh cửa, thấy anh ta, cậu bé mừng rỡ tung tăng nhảy xuống giường, chạy tới trước mặt anh ta, cười tít mắt nói: "Chú, chú về rồi sao?"
Sắc mặt Cố Cảnh Liên trầm xuống: "Sao cháu lại qua phòng chú?"
"Chú hỏi ông Phúc đi, bác ấy đưa cháu đến đây!" Sở Tiểu Bảo không biết nhìn xa trông rộng, thẳng thắn trả lời.
Cố Cảnh Liên nghe vậy, sắc mặt tái mét nghiến răng nghiến lợi: "Lão già này..."
"Chú à, chú đừng nên trách ông Phúc! Là cháu muốn được ngủ chung với chú!" Sở Tiểu Bảo vẫn còn biết cách giúp người khác giải vây.
Cố Cảnh Liên kiềm chế xúc động muốn một phát đá văng cậu ra khỏi cửa, đưa tay chỉ ra ngoài: "Về phòng mình đi."
Từ nhỏ anh ta đã quen sống một mình rồi, ba tuổi đã bắt đầu sinh hoạt tự lập, thói quen này kéo dài cho tới lúc trưởng thành, lúc có phụ nữ cũng chưa bao giờ thay đổi.
Mặc dù anh ta cũng từng có phụ nữ, nhưng không ngủ lại bên cạnh bất kỳ một người nào.
Anh ta ngủ một mình quen rồi, hơn nữa còn có thói quen ở sạch cực kỳ nghiêm trọng, anh ta rất ghét tiếp xúc tay chân nhiều với người khác.
Sở dĩ chạm vào phụ nữ, cũng là vì nhu cầu sinh lý mà thôi.
"Cháu không có phòng..." Sở Tiểu Bảo có chút ủy khuất thì thào.
Cố Cảnh Liên lạnh lùng trừng mắt: "Tối hôm qua cháu ngủ ở đâu, thì đó chính là phòng của cháu!"