Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Cháu Muốn Mẹ!


trước sau

Bác Phúc đành phải mờ mịt giải thích, “Ý của cục trưởng Phó, tôi cũng không hiểu rõ ràng lắm, chỉ nói có một số việc cần cậu tự mình nghiệm chứng một phen, tôi hoài nghi, kết quả kiểm tra DNA, chắc là có liên quan đến cậu.”

“Liên quan đến tôi?”

Cố Cảnh Liên lạnh lùng nhếch môi, đôi mắt dần dần lạnh lẽo.

“Có quan hệ gì với tôi?”

Bác Phúc nâng mắt nhìn anh ta một cái, cẩn thận nói, “Có quan hệ cha con.”

“…”

Cố Cảnh Liên biến sắc, trái lại giống như nghe được truyện cười, lạnh lùng thốt lên, “Ông đùa tôi sao.”

“Ông chủ, tôi không dám ạ! Tôi ăn tim gấu mật hổ, cũng tuyệt đối không lấy chuyện này ra nói đùa!” Bác Phúc cẩn thận nói, một bộ khóc tang, trên mặt ấm ức không hết.

Cố Cảnh Liên hừ lạnh một tiếng, “Không có khả năng, thằng quỷ nhỏ đó, sao có thể là con của Cố Cảnh Liên tôi được. Lá gan nhỏ như vậy, còn ngu ngốc như thế, con trai của Cố Cảnh Liên tôi, tuyệt đối không ngốc như vậy.”

Trong lòng bác Phúc yên lặng nghĩ, lời này của ông chủ có phải nói quá sớm rồi không.

Nhỡ đâu sau này bị mất mặt thì làm sao bây giờ?

Trong phòng đột nhiên phát ra một chút động tĩnh, bác Phúc chẳng quan tâm vẻ mặt Cố Cảnh Liên, vội vàng đẩy cửa đi vào phòng, thấy Sở Tiểu Bảo đang nằm úp sấp trên giường, đôi chân trắng noãn cong lên, tựa hồ cảm thấy rất thích thú!

Mới vừa rồi xảy ra những động tĩnh này, là vì động tác của cậu có chút lớn, không cẩn thận làm rơi mấy quyển truyện xuống đất.

Lúc bác Phúc ôm Sở Tiểu Bảo tới, Sở Tiểu Bảo đang đọc dở quyển truyện, đọc đến đoạn cảm động, lại bị cắt ngang, ấm ức không chịu được, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn, bộ dạng khóc không ra nước mắt.

Nhưng mà lúc bác Phúc ôm cậu tới, thằng nhóc đó vừa nâng mắt nhìn Cố Cảnh Liên lạnh lùng tựa vào cửa, hai tay ôm cánh tay, nhất là khi thằng nhóc tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng của Cố Cảnh Liên, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn mưa gió sắp tới, lập tức hoàn toàn tan
vỡ, nhắm chặt hai mắt, phát ra tiếng gào khóc, sợ tới mức khóc rống lên.

“Oa oa…”

Tâm tình Cố Cảnh Liên vốn không tốt, không hiểu ra sao cậu lại khóc, trên mặt nhất thời đầy tối tăm, như vậy, vẻ mặt càng có vẻ lạnh lùng khủng bố.

Sở Tiểu Bảo sợ hãi nổi da gà, cậu cầm chặt ống tay áo bác Phúc, vì sợ hãi, rốt cuộc không quan tâm đến kiên cường nữa, lớn tiếng khóc lên.

“Cháu phải về nhà! Mẹ!”

Cậu khóc rất lợi hại, ôm chặt lấy bác Phúc, nước mắt không ngừng rơi xuống má.

“Mẹ… Cháu muốn mẹ!”

Cố Cảnh Liên vì tiếng khóc của cậu mà đầu đau đớn muốn nứt ra, tức giận quát một tiếng, “Không cho phép khóc!”

Tiếng quát hung dữ này, làm Sở Tiểu Bảo càng sợ hơn, hai tay vung loạn, rõ ràng là muốn cách xa Cố Cảnh Liên một chút, giống như tìm kiếm người che chở, trông mong nhìn bác Phúc, nước mắt lưng tròng, làm cho người ta đau lòng.

“Hu hu… Cháu phải về nhà! Cháu không cần chú này…”

“Tiểu Bảo, đừng khóc, có được không? Ngoan một chút, bác mang cháu đi tìm mẹ.”

Bác Phúc lập tức dỗ dành an ủi tiếp, “Bác ôm, có được không?”

“Cháu không cần chú ấy, cháu không cần chú ấy đâu, chú này thật hung dữ, chú ấy nhất định sẽ ăn thịt cháu…”

Sở Tiểu Bảo không dễ dàng gì mới được bác Phúc dỗ ngừng rơi nước mắt, khóc thút thít vài tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nhiều nếp nhăn như cũ, thút tha thút thít nói, “Chú ấy cực kỳ đáng sợ, giống như Ma vương vậy.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện