Chắc là rất buồn cười?
Nhưng mà, một sinh mệnh sinh ra, đúng là có thể làm thay đổi rất lớn tâm tính của một người đàn ông.
Mới đầu, biết được sinh mệnh nhỏ sinh ra, anh ta có chút lúng túng, thậm chí có chút hoài nghi.
Phải biết rằng, biện pháp tránh thai của anh ta luôn rất tốt, anh ta rất ít khi để Mạnh Tinh Tuyết uống thuốc, ở bên ngoài, cũng không phải chưa từng có phụ nữ, nhưng mà sau khi mây mưa, anh ta đều giục phụ nữ uống thuốc, dù sao, người phụ nữ muốn mang thai con của anh ta, giống như một con sông lớn, anh ta tất nhiên sẽ không bỏ qua bất luận một con cá lọt lướt nào.
Nhưng về chuyện của Mạnh Tinh Tuyết, anh ta chủ động nhiều, giống như tự giác làm tốt biện pháp, có đôi khi, thật sự kìm lòng không nổi, không có chuẩn bị trước, sẽ để cho cô ấy bổ sung sau.
Nhưng mà rất là ít.
Dù sao anh ta cũng biết, phụ nữ uống thuốc này, sẽ có hại với thân thể.
Khi biết được anh ta và cô ấy có đứa bé, trước tiên, lại có chút khó có thể tiếp nhận.
Anh ta còn chưa chuẩn bị tốt để làm một người cha.
Người đàn ông hai mươi mấy tuổi, vẫn còn muốn chơi đùa, nhất là hiện giờ đang trong thời kì nguy cấp, Mộ thị xuất hiện khủng hoảng không nhỏ, anh ta lại càng sản sinh ra tâm tư bài xích.
Nhưng mà dần dần, mãi đến khi Mạnh Tinh Tuyết rời đi, anh ta mới giật mình tỉnh ngộ, hóa ra đối với cô ấy, đã sinh ra nhiều chân tình không nên như vậy.
Đối với sinh mệnh nhỏ cô ấy đang mang, lại mơ hồ chờ mong.
Vậy mà cũng làm ra chuyện trước kia anh ta cho là ngu xuẩn.
Ví dụ như…
Mộ Yến Thừa cẩn thận nâng đầu cô ấy, hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng dán tai vào bụng cô ấy, nhưng mà lắng nghe một lúc lâu, cũng không nghe được âm thanh đặc biệt nào khác.
Ba tháng, cái thai nên đạp rồi chứ nhỉ?
Mộ Yến Thừa nhíu mày, lẩm bẩm vài câu trong lòng, ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt nhàn nhạt của Mạnh Tinh Tuyết.
“…!”
Cô ấy tỉnh dậy rồi?
Mộ Yến Thừa nghĩ đến
hành vi ngu ngốc anh ta vừa mới làm, hoàn toàn bị cô ấy nhìn thấy hết, trên mặt đỏ bừng vì xấu hổ, khó tránh khỏi đứng ngồi không yên.
Cô ấy tỉnh từ lúc nào?
Không phải ngủ thiếp đi rồi sao?
Vậy…
Việc anh ta vừa làm, cô ấy nhìn thấy rồi hả?
Mộ Yến Thừa cắn môi.
Mạnh Tinh Tuyết hỏi anh ta, “Anh làm gì thế?”
“Khụ…” Mộ Yến Thừa nhíu mày, ra vẻ bình tĩnh nói, “Nhặt đồ…”
“Nhặt đồ, vì sao lỗ tai lại dán lên bụng của em?” Mạnh Tinh Tuyết cười hỏi.
Mộ Yến Thừa lại càng không biết nói cái gì rồi.
Mạnh Tinh Tuyết đột nhiên nói, “Bây giờ còn sớm, nghe không được thai đạp đâu.”
“Anh…”
Mộ Yến Thừa không che giấu được, xấu hổ hắng giọng một cái, đôi má lại hồng mất tự nhiên.
Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Vẻ mặt Mộ Yến Thừa ngớ ra một phen, cầm lấy di động, thấy trên màn hình hiện lên một dãy số, số điện thoại không lưu tên, nhưng mà nhìn số, Mộ Yến Thừa liền biết, là số của Tống Ân Nhã.
Anh ta không đặc biệt lưu lại.
Mộ Yến Thừa trợn mắt nhìn số điện thoại đến ngẩn người, chần chừ một lúc lâu, anh ta đột nhiên tắt điện thoại.
Vẻ mặt Mạnh Tinh Tuyết cổ quái, hỏi, “Sao anh không nghe máy?”
“A… Không phải là số điện thoại quan trọng gì.”
“Là Tống Ân Nhã gọi đến sao?” Mạnh Tinh Tuyết hỏi.
Vẻ mặt Mộ Yến Thừa cứng ngắc lần hai, chưa kịp giải thích, chuông di động lại vang lên lần hai, Tống Ân Nhã bám riết không tha gọi tới, tiếng chuông dồn dập, từng tiếng một thúc giục anh ta!
Anh ta nhất thời cảm thấy tâm phiền ý loạn!