Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chú Ấy Không Phải Là Cha Cháu!


trước sau

Cố Cảnh Liên giận dữ im miệng.

Trong lòng mắng một câu, thằng quỷ nhỏ! Miệng trái lại học được mấy lời xấu xa rồi!

Bác Phúc lập tức ra hiệu bằng mắt với Cố Cảnh Liên, ngồi xổm xuống, kiên nhẫn hướng dẫn từng bước, lừa gạt, “Tiểu Bảo à, không phải cháu nói, cháu rất muốn cha sao? Bây giờ tìm được cha rồi, sao cháu lại nói không cần?”

“Chú ấy không phải là người cha cháu muốn!”

Sở Tiểu Bảo tức giận nói, “Hơn nữa, cái chú này chẳng những nhìn hung dữ, chú ấy còn tuyên bố không thích cháu! Cháu dựa vào cái gì mà phải dùng mông nóng đi dán vào mặt lạnh của chú ấy!”

Ha ha…

Mông nóng đi dán vào mặt lạnh của chú chú ấy sao?

Bác Phúc bị những lời trẻ con của Sở Tiểu Bảo làm cho vui vẻ!

Sở Tiểu Bảo vừa châm chọc, vừa dùng ánh mắt vô cùng u ám nhìn Cố Cảnh Liên, giống như yên lặng dùng ánh mắt xem thường anh ta.

Tính tình Cố Cảnh Liên cũng không tốt, uy hiếp một câu, “Cháu lại nhìn tiếp, có tin chú móc hai mắt cháu ra không?”

Sở Tiểu Bảo lập tức mím môi, lùi về sau bác Phúc, hai bàn tay nhỏ túm lấy góc áo bác Phúc, ỷ vào bác Phúc ở đây, cũng chắc chắn Cố Cảnh Liên không dám móc mắt cậu, khiêu khích nói, “Có bản lĩnh thì chú móc ra đi! Hừ! Trứng thối! Cháu không sợ chú uy hiếp đâu! Tiểu Bảo là nam tử hán dũng cảm, không sợ đâu!”

“Hả…?”

Cố Cảnh Liên cười tà nịnh, lập tức bước đến trước mặt bác Phúc, đưa tay ra, lập tức xách áo Sở Tiểu Bảo đến trước mặt anh ta!

“A - -”

Sở Tiểu Bảo kêu lên một tiếng, còn chưa kịp tránh né, bác Phúc không kịp ngăn cản, Cố Cảnh Liên liền xách đứa bé này lên, nhấc cậu lên cao.

Đúng lúc, hôm nay bác Phúc cố ý mua cho Sở Tiểu Bảo một cái quần yếm, lực trên tay Cố Cảnh Liên rất đáng sợ, chỉ hơi dùng lực một chút, liền dễ dàng xách áo của cậu lên.

Cố Cảnh Liên đánh giá cậu, ánh mắt lạnh lẽo, lộ ra khí
lạnh, giống như muốn cắn nuốt linh hồn cậu.

Sở Tiểu Bảo khẩn trương nuốt nước miếng, đã thấy khóe môi Cố Cảnh Liên hơi nhếch lên độ cong lạnh lùng, lạnh lùng thốt lên, “Nhìn cháu xem, ra vẻ như thật, cháu quả thật tưởng chú không dám sao?”

“Cháu…”

Bả vai Sở Tiểu Bảo run rẩy.

Cậu không dám vùng vẫy, chỉ cắn chặt môi, hốc mắt dần dần ẩm ướt.

Chắc là thật sự biết sợ, cũng thật sự cho rằng, Cố Cảnh Liên nói được là làm được, không phải chỉ hù dọa mà thôi.

Nhưng cho dù sợ hãi, sợ hãi đến toàn thân phát run, Sở Tiểu Bảo vẫn ra vẻ dũng cảm nắm chặt tay, đôi mắt cố gắng trừng lớn, nhìn chằm chằm anh ta, cho dù nước mắt ở trong hốc mắt không ngừng dâng lên, nhưng mà cậu vẫn cố gắng ép buộc mình, tuyệt đối không được lộ vẻ sợ hãi trước mặt anh ta, ra vẻ bình tĩnh nói, “Cháu không sợ đâu! Chú cao hơn cháu, sức lực mạnh hơn cháu, chú bắt nạt cháu, cháu đánh không lại chú! Sẽ không cầu xin chú, cũng không sợ hãi! Bởi vì… Bởi vì mẹ nói, Tiểu Bảo là đứa bé dũng cảm nhất!”

Nói xong, Sở Tiểu Bảo lại càng xiết chặt quả đấm, biểu tình nghiêm túc coi thường cái chết.

Chỉ là cho dù cậu cố gắng biểu hiện ra bao nhiêu khí phách uy phong lẫm liệt, nhưng mà giọng nói sợ hãi, đã bán đứng cậu!

“Cháu đang sợ hãi.” Cố Cảnh Liên thản nhiên nói.

“Cháu không sợ chú đâu!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện