Mạnh Tinh Tuyết ngoéo môi một cái, ngược lại không khách khí nói: "Cô tới đây làm gì?"
"Làm gì?"
Tống Ân Nhã giận quá hóa cười, cảm thấy cô hỏi như vậy, quả thực vô cùng nực cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng cô, ác độc nói: "Mạnh Tinh Tuyết, cô đã biết tôi là ai, vậy còn vẫn còn liêm sỉ để đứng đây hỏi tôi như là chuyện đương nhiên thế sao? Tôi là ai? Tôi là vị hôn thê của Mộ Yến Thừa, là bà chủ tương lai của nhà họ Mộ, cưới hỏi đàng hoàng, còn cô là ai? Cũng không biết là con chồn hoang từ đâu tới, vọng tưởng muốn giành đàn ông với tôi, cô cũng xứng sao? Mộ Yến Thừa là chồng tương lai của tôi, còn cô là cái thứ gì?"
"Chồn hoang?"
Mạnh Tinh Tuyết nghe được hai tiếng này, liền bật cười: "Tống Ân Nhã, sao cô có thể đắc ý như vậy? Nghêm chỉnh mà nói, cô mới thực sự là người thứ ba! Tôi và Mộ Yến Thừa bên nhau ba năm, tình cảm ổn định, còn cô không biết dùng thủ đoạn gì, mới buộc Mộ Yến Thừa phải cưới cô! Người Yến Thừa yêu là tôi, không phải cô!"
Tống Ân Nhã cười nhạt: "Ồ? Cô luôn miệng nói Mộ Yến Thừa yêu cô, vậy tại sao anh ta tình nguyện cưới tôi, cũng không chịu cho cô một cái danh phận?"
"..." Mạnh Tinh Tuyết bị một lời này của Tống Ân Nhã làm cho nghẹn lời.
Đùng một cái.
Cả người giống như bị sét đánh vậy, không thể động đậy.
Điều này cô không thể phủ nhận.
Đúng vậy!
Mộ Yến Thừa luôn mồm nói với cô, sẽ thế này thế nọ, nhưng trước sau đều không nguyện ý kết hôn với cô.
Nhưng đối với Tống Ân Nhã, anh dù có biểu hiện ghét bỏ cô ta, nhưng người vợ danh chính ngôn thuận của anh, lại là cô ta.
Cô cắn chặt môi, sắc mặt thoáng trắng bệch, không biết nên phản bác thế nào.
Tống Ân Nhã cậy thế nói: "Mặc kệ cô
có hiểu hay không, thế nhưng sự thật chính là sự thật! Cô cho rằng Mộ Yến Thừa yêu cô nhiều lắm sao? Cũng là do tự trói mình lại đặt bên cạnh anh ta mà thôi! Tôi thừa nhận, cô cũng có vài phần nhan sắc, Yền Thừa chính là vì điểm này, giữ cô lại, chơi đùa chút nhan sắc này của cô, cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện nghiêm túc, một cái danh phận ư? Đừng có mơ, lẽ nào cô thực sự nghĩ rằng đó là yêu sao? Anh ta nói yêu cô, tuy nhiên lại không chịu vì cô, mà buông tha phần vinh hoa phú quý này! Cô biết Yến Thừa sao lại đồng ý kết hôn với tôi chứ? Bởi vì, bằng vào năng lực của tôi, có thể đáp ứng tất cả mong muốn của anh ta, quyền lợi, địa vị, tiền bạc! Bây giờ, anh ta chưa buông cô, cùng lắm chỉ là chưa chơi chán, muốn đùa thêm một chút! Đến khi chán cô rồi, lúc đó, cô cùng lắm chỉ là một gốc hoa tàn mà thôi!"
"Câm miệng!"
Mạnh Tinh Tuyết không thể nhịn được nữa, cắt đứt lời cô ta, cười nhạt nói: "Cho nên? Cô vạn dặm đường xa đi tìm tôi, là để diễu võ dương oai sao?"
Một gốc hoa tàn?
Người phụ nữ này, miệng lưỡi sao có thể ác độc như vậy?
"Ha ha!"
Tống Ân Nhã liếc mắt nhìn cô, ánh mắt quét từ trên xuống dưới, cuối cùng rơi vào bụng cô, bỗng dưng cười chê nói: "A, tôi sao lại quên, cô mang thai? Sao thế? Yến Thừa bảo cô sinh nó ra sao? Anh ta không để cho cô bỏ nó đi sao?"
Mạnh Tinh Tuyết ánh mắt lóe lên, không nói lời nào.