“Nhưng mà, lão đại, anh có cảm thấy thời gian gần đây tăng ca quá nhiều! Ngày hôm qua em phải làm việc hơn mười ba tiếng, lúc về lại phải ngồi xem văn kiện hơn một tiếng đồng hồ. Nếu cứ làm việc với cường độ cao như thế thì cơ thể này của em cũng sẽ sớm bị anh làm cho hỏng mất! Nếu chuyện này cứ tiếp diễn như vậy, em thật sự sẽ bị áp lực đến chết mất!”
“Là bị phụ nữ làm cho hỏng đi.”
Mộ Nhã Triết trừng Lục Cận Dự một cái.
Khoảng thời gian trước, Khương Thân bảo rằng nhìn thấy Lục Cận Dự ôm một người phụ nữ vô cùng hấp dẫn đi ra khỏi khách sạn, bộ dạng tràn đầy năng lượng, một chút cũng không giống như cơ thể phải lao lực quá mức!
“Tiếp tục!”
“Nhưng mà, lão đại, anh xem, anh có thể giảm thời gian tăng ca xuống một chút có được không? Nếu không thì một con cẩu FA đáng thương như em, mỗi ngày đều phải xem anh cùng chị dâu ân ái với nhau, lại còn phải cực khổ tăng ca mỗi ngày! Thật sự không phải là cuộc sống của một con người bình thường mà!”
Lục Cận Dự vô cùng cật lực lên án, khiếu nại.
Mộ Nhã Triết khẽ liếc Lục Cận Dự một cái, đột nhiên hỏi “Vậy cậu đã tích góp đủ tiền để cưới vợ rồi sao?”
Khóe môi của Lục Cận Dự không khỏi co giật một chút.
“Em chưa...”
Ngay sau đó, Mộ đại tổng giám đốc đưa ra một chỉ thị quan trọng:
“Chưa thì tốt nhất vẫn cố gắng mà đi làm.”
“……”
……
Ba phút sau.
Lục Cận Dự ủ rũ cụp đuôi đi ra khỏi văn phòng.
Cuối cùng Mộ Nhã Triết cũng đuổi được tên ôn thần đi khỏi.
Tuy nhiên, anh cũng phải suy nghĩ lại những điều mà Lục Cận Dự vừa nói ra lúc nãy.
Đến cuối cùng thì sau này tập đoàn Thánh Ngự phải giao lại cho ai mới tốt.
Những lời kia của Lục Cận Dự quả thật rất chính xác.
Hữu Hữu ở lĩnh vực thương nghiệp có thiên phú rất tốt, so sánh với anh càng vô cùng nổi bật, thậm chí trò giỏi hơn thầy, phi phàm tài hoa, loá mắt vạn trượng.
Nếu tập đoàn Thánh Ngự do Hữu Hữu tiếp quản thì quả thật cũng là một chuyện rất tốt.
Chỉ là anh không thể một mình quyết định tương lai sau này của Hữu Hữu.
Nói cách khác, chỉ có Hữu Hữu mới là người có thể quyết định tương lai của chính mình.
Lại nói như vậy, anh sẽ không mang suy nghĩ của chính mình áp đặt lên người của Hữu Hữu.
Kể cả khi tương lai cậu trở thành một người thầy giáo, hay trở thành quân nhân, hay là họa sĩ, thậm chí là nhà khoa học, anh cũng sẽ không cưỡng bách Hữu Hữu đi làm bất cứ cái gì mà cậu không muốn.
Bởi vì, anh rất yêu Hữu Hữu.
Anh rất yêu hai tên
nhóc này.
Quả thật là khả năng giao tiếp của anh không được tốt thật, thế nhưng tình thương của một người cha thì lại chưa từng ít đi, tình yêu anh dành cho hai tên nhóc này không phải biểu đạt bằng lời nói, mà là yên lặng bảo hộ bọn chúng, cùng bầu bạn với chúng.
……
Vừa đến bốn giờ, Mộ Nhã Triết rời khỏi văn phòng, lúc đi ra ngoài thì anh bắt gặp Lục Cận dự cùng với Khương Thân, vẻ mặt của cả hai đều u oán vô cùng, Mộ Nhã Triết cứ thế nghênh ngang rời đi.
Khương Thân hâm mộ nói, “Còn sớm như vậy mà đã đi đón chị dâu rồi.”
Đến lúc Mộ Nhã Triết đã đi khuất bóng thì Lục Cận Dự bắt đầu vừa xoa xoa đầu tóc vừa than thở, chán nản “A…… Tăng ca đúng thật là cực khổ! Càng thống khổ chính là, đến tận bây giờ em vẫn chưa có vợ, em thật sự sắp điên rồi.”
“Lão đại thế này cũng thật đáng hận, quả nhiên là trình độ hoàn toàn không giống nhau.” Khương Thân cũng đỏ mắt mà nhíu chặt đôi lông mày.
Lục Cận Dự thì nghiến răng nghiến đến răng cũng sắp nát tới nơi, “Càng làm càng giận, một ngày nào đó em đã hỏi anh ấy tại sao anh ấy có thể nghỉ làm sớm như vậy. Tại sao chúng ta lại phải cực khổ tăng ca?"
“Ồ?!”
Vẻ mặt đầy bất ngờ Khương Thân, “Cậu nói ra lúc nào?”
“Tại cuộc họp nhân viên.”
“Làm như thế ở trước mặt tất cả nhân viên!?”
Từ trước đến nay tập đoàn Thánh Ngự có một văn hóa chính là sự bình đẳng giữa giám đốc điều hành cùng với nhân viên trong tập đoàn, thế nên thu hút không ít tinh anh gia nhập.
Lục Cận Dự nói, “Vì để có thêm niềm tin trước tất cả nhân viên, em đặc biệt lấy ông chủ ra để làm gương, không thể lúc nào cũng để vừa mới bốn giờ thì anh ấy đã rời khỏi công ty!”
“Cũng bởi vì muốn đi đón vợ thôi!” Khương Thân nói.
“Chính là như thế, chúng ta phải làm việc đến tận tám giờ! Hành vi ra về sớm này của anh ấy là không tốt có đúng không?”