“…”
Thằng nhóc này, có cần phải kiêu ngạo như thế không.
Cung Kiệt hừ lạnh một tiếng, “Đúng là tim lạnh, cậu làm lụng vất vả như vậy, mỗi ngày đều canh giữ ở phòng bệnh chăm sóc, mấy người còn đối xử với cậu như vậy.”
Vân Thi Thi cười, lập tức nói, “Tiểu Kiệt, đừng đau lòng! Chừng nào em trở về, đợi em trở về, chị nhất định sẽ dâng đôi môi này trước.”
Cung Kiệt nghe vậy, sắc mặt rốt cuộc cũng ấm áp vài phần, “Vẫn là chị gái yêu em. Nhưng mà gần đây có chút bận rộn, cho nên một thời gian, vẫn không có biện pháp trở về gặp chị.”
“Bận rộn cái gì?”
“Ừm… Chuyện công việc ạ.”
Cung Kiệt không nói rõ quá nhiều, nói vài câu ngắn ngủi, cũng không nói quá nhiều, liền tắt video call.
Mới tắt điện thoại đi xong, di động đột nhiên rơi từ trong tay anh xuống.
Thân thể anh ngã xuống ghế sofa, rốt cuộc không nhịn đau nổi, sắc mặt hiện lên chút trắng bệch.
Elise đi đến cạnh anh, lạnh lùng liếc mắt nhìn anh một cái, “Đúng là thiệt thòi cho anh có thể nhịn đến bây giờ, rất đau sao?”
Cung Kiệt lạnh lùng nhìn cô ấy một cái, hừ một tiếng, lại ngạo mạn nói, “Chút đau đớn ấy, thì tính là gì.”
Còn chưa dứt lời, Elise liền vươn ngón tay ra chọc vào bờ vai anh, Cung Kiệt đau đớn hít vào một hơi khí lạnh, gạt tay cô ấy ra.
“Làm gì thế?”
“Không phải anh nói, ‘Chút đau đớn ấy, thì tính là gì’ sao? Tôi thử xem, rốt cuộc là anh có đau thật không, rõ ràng là đau như vậy còn cố kìm nén.” Nói xong, Elise cầm lấy hòm thuốc mang theo để sang một bên, nhấn mạnh một câu, “Cậu chủ lớn, nên thay thuốc, cởi sạch quần áo.”
Cung Kiệt yên lặng giơ tay, kéo kéo cà – vạt, chậm rãi cởi cúc áo.
Nghĩ đến hôm nay khi trở về, chết ba người, ngực liền cảm thấy tức giận, khó có thể kìm nén.
Lần này anh đến A Fh, đem một lượng lớn súng đạn thuốc vận chuyển bằng máy bay đến chiến trường, lúc chuẩn bị dẹp đường về nhà, bị binh lính nước M nghênh diện vây quanh, trên đường bị tên bắn tỉa bắn, suýt chút
nữa muốn mạng của anh.
A Fh có tiếng là nguy hiểm.
Anh sở dĩ có được đơn đặt hàng này, là vì đổi lấy lợi thế của thị trường khác.
Đơn đặt hàng này, cho dù nguy hiểm, cung không thể không tiến hành.
Chỉ là anh không nghĩ tới, vậy mà một lần đi dạo một vòng qua Qủy Môn quan.
Elise không có ra tay giúp đỡ, trong lòng cô ấy hiểu rõ, người đàn ông này cho dù ngày thường có quan hệ thân thiết với cô ấy, nhưng mà dù vậy, cũng tuyệt đối không cho phép cô ấy chạm vào cúc áo của anh.
Anh không thích bất luận người ngoài chạm vào anh.
Bởi vậy, biết rõ anh hiện giờ bị thương, làm một chút động tác cũng rất khó khăn, cô ấy vẫn thức thời không có giúp đỡ.
Cung Kiệt chậm rãi cởi cúc áo, sau đó đem quần áo trên người cởi ra.
Áo màu đen bên trong đã bị ngấm máu dinh dính không chịu nổi.
May mà đồ bên trong là màu đen, bị máu tươi thấm vào, dù vậy cũng không lộ ra rõ ràng.
“Không biết anh trúng tà gì, bị thương trở về, mà không phải nhớ băng bó vết thương trước, anh không sợ miệng vết thương bị nhiễm trùng sao.”
Cung Kiệt nhíu mày, lại không nói chuyện.
Đúng vậy.
Ý niệm đầu tiên khi về tập đoàn Cự Phong, là muốn nhìn thấy khuôn mặt Vân Thi Thi.
Anh nhớ cô.
Giống như muốn gặp cô đến phát điên.
Đau đến cả đầu hỗn độn, nhưng mà một ý niệm duy nhất trong đầu lại rất rõ ràng.
Muốn nghe giọng nói của cô.
Vì thế anh gọi điện thoại cho Hữu Hữu, mà không nói chuyện mình bị ám sát bị thương, tránh cho cô lo lắng, vì thế, lấy cớ linh tinh là muốn thấy mặt cô.