“Vậy hai người… Sao hai người lại có Tiểu Bảo?”
Mạnh Tinh Tuyết cẩn thận hỏi.
Đôi mắt của Sở Hà đột nhiên trở nên lợi hại.
Mạnh Tinh Tuyết thấy ánh mắt cô ấy thay đổi, lập tức nói, “Chị không muốn nhắc tới cũng không sao, chỉ trách em lắm miệng, em không nên hỏi nhiều như vậy!”
“Không có việc gì.” Sở Hà cúi đầu, ánh mắt u ám rét lạnh.
Đã nhiều ngày, Sở Hà vẫn yên tâm ở bệnh viện dưỡng thương, chỉ là mấy ngày nay, kể từ khi Mộ Yến Thừa và Mạnh Tinh Tuyết ầm ĩ chia tay trong không vui, anh ta liền không đến bệnh viện, cũng không đến tìm cô ấy.
Vì chăm sóc Sở Hà, Mạnh Tinh Tuyết liền sắp xếp mình ở trong bệnh viện, dù sao thân thể cô ấy cũng không được tốt, mỗi ngày đều phải tiêm thuốc, ở trong bệnh viện cũng có chút thuận tiện.
Không được mấy ngày, Sở Hà phát hiện ra cô ấy khác thường.
“Mộ Yến Thừa đâu?”
Cô ấy hỏi Mạnh Tinh Tuyết, “Vì sao mấy ngày nay anh ta không đến tìm em?”
Mạnh Tinh Tuyết đang giặt quần áo, nghe thấy cô ấy hỏi như vậy, vẻ mặt càng lúc càng cô đơn, cuối cùng không nói gì cả.
Sở Hà đi đến cạnh cô ấy, nhàn nhạt hỏi, “Cãi nhau rồi hả?”
“Không có…”
“Vậy có chuyện gì xảy ra?”
“Em chọc anh ấy tức giận.” Mạnh Tinh Tuyết có chút ảo não nói, “Chắc là anh ấy hiểu lầm ý của em… Tóm lại, nói ra thì cực kỳ phức tạp, em hình như… Kích thích nơi nhạy cảm nhất của anh ấy rồi.”
Trong lúc này Sở Hà không biết nên nói tiếp như thế nào.
Đột nhiên, cô ấy lại hỏi một chuyện quan trọng, “Em định cùng anh ta làm gì bây giờ?”
“…”
“Chị nghe nói, anh ta có vị hôn thê.”
“Sao chị lại biết được?” Mạnh Tinh Tuyết có chút kinh ngạc nói.
Sở Hà híp mắt, đột nhiên ý vị thâm trường hỏi lại, “Biết trước đây chị làm công việc gì không?”
Vẻ mặt Mạnh Tinh Tuyết mờ mịt, lắc lắc đầu.
Sở Hà chậm rãi đến gần cô ấy, gằn từng chữ, “Đặc công tình báo, sau đó nhậm chức ở tổng bộ hình cảnh quốc tế.”
“…”
Mạnh Tinh Tuyết còn tưởng rằng cô ấy nói đùa, trêu ghẹo, “Lợi hại như vậy sao?”
“Hừ.”
Sở Hà lại nói,
“Nhưng mà nhìn ra được, anh ta có vẻ để tâm đến em, đối với vị hôn thê kia, không có bất luận tình cảm gì. Người đàn ông này, tuy phẩm chất hơi xấu xa, nhưng mà bản tính không xấu lắm. Ít nhất cũng để tâm với em, cũng thật lòng đối xử với em.”
Biểu tình của Mạnh Tinh Tuyết đột nhiên cứng đờ, cô ấy ném quần áo vào trong chậu, buồn bực không vui lẩm bẩm, “Vậy thì thế nào?”
Sở Hà liếc mắt nhìn cô ấy một cái, đột nhiên cười, “Em có biết bộ dạng của em bây giờ, giống gì không?”
“Cái gì?”
“Oán hận và xót xa vì chồng ruồng bỏ.”
“…” Vẻ mặt Mạnh Tinh Tuyết cực kỳ khó coi.
“Không phải chị đã nói với em rồi sao, phải cố gắng đạt được thứ mình muốn, không tiếc dùng mọi thủ đoạn, cũng cần phải đoạt lại được.”
Mạnh Tinh Tuyết nhìn về phía cô ấy.
“Ý của chị là… Là muốn em cạnh tranh với người phụ nữ đó sao?”
“Có vấn đề gì sao?” Sở Hà liếc nhìn cô ấy, “Em không dám?”
“Em… Không phải là em không dám, mà là không có lo lắng.”
“Không có lo lắng, tương đương không có can đảm.”
Sở Hà cười, “Nhưng phàm là những thứ mình muốn, nên cố gắng giành lấy, không phải sao? Chỉ cần em cảm thấy đáng được, thì không tiếc bất luận thủ đoạn nào để tranh giành.”
Nói xong, cô ấy đứng dậy, quay về giường bệnh, nằm xuống.
Mạnh Tinh Tuyết lại tiếp tục giặt quần áo, chỉ là không biết rốt cuộc cô ấy suy nghĩ miên man cái gì, mãi đến khi Sở Hà đi ngủ, 12 giờ, cô ấy mới cầm quần áo giặt xong, chậm rãi đi phơi.
Cô ấy trở lại phòng bệnh, vươn tay ra, do dự thật lâu, rốt cuộc cũng ấn số của Mộ Yến Thừa.