Sở Hà bị đánh thức bởi giọng nói tinh tế của cô gái.
Giấc ngủ của cô không sâu, có lẽ là do nghề nghiệp đi, tính cảnh giác của cô cao hơn người thường, bởi vậy mà kể cả khi ngủ say cho dù chỉ là một tiếng động rất nhỏ cũng có thể khiến cô thức giấc.
Sở Hà mở mắt ra, trong bóng đêm, cô thấy Mạnh Tinh Tuyết rón ra rón rén đi vào phòng bệnh, bên cạnh còn có Mộ Yến Thừa đi cùng.
Giầy da anh ta đi khá cứng, từng tiếng lộp cộp vang lên trong không gian yên tĩnh.
Mạnh Tinh Tuyết không nhận ra Sở Hà đã tỉnh, cô ấy còn tưởng rằng Sở Hà đang ngủ, vì thế xoay người thấp giọng nói với Mộ Yến Thừa: "Xuỵt! Anh nhỏ tiếng chút, đừng làm ra tiếng động lớn như vậy, cô ấy cần nghỉ ngơi!"
"Tiếng động nhỏ như vậy căn bản không thể đánh thức cô ấy."
Mạnh Tinh Tuyết đắn đo thật lâu mới quyết định, cô lo lắng Sở Hà một mình ở bệnh viện nên nói với Mộ Yến Thừa: "Nếu không, anh về trước đi? Đêm nay, em ở lại trông Sở Hà. Cô ấy dù sao mới vừa giải phẫu xong, rất cần có người chăm sóc."
Mộ Yến Thừa có chút buồn bực nói: "Tinh Tuyết, em là phụ nữ có thai, em lại càng cần được chăm sóc! Bác sĩ bảo em cần nằm trên giường nghỉ ngơi, nếu không..."
"Nhưng mà..."
"Đêm nay, chúng ta cùng nhau trở về, ngày mai, anh sẽ thuê hai bảo mẫu tới chăm sóc cô ấy."
Mộ Yến Thừa nói xong, dừng một chút, lại hỏi cô: "Như vậy được không? Một mình em ở lại bệnh viện sao anh có thể yên tâm được?"
Mạnh Tinh Tuyết mấp máy môi.
Mộ Yến Thừa không khỏi ôm cô vào lòng, khẽ hôn lên trán cô, giọng nói mang theo mấy phần uất ức cùng u oán.
"Em thật sự không trở về cùng anh?"
"..."
"Chúng ta đã bao lâu không ngủ cùng nhau?"
Mạnh Tinh Tuyết khẽ ngẩn người, trên mặt rất nhanh liền nóng bừng.
Cô nhíu mày, nói: "Anh... Anh không nên nói lung tung."
Mộ Yến Thừa lại nói: "Cái gì mà nói lung tung? Tinh Tuyết, anh
có thói quen buổi sáng thức giấc, mở mắt liền nhìn thấy em. Lúc đó em bỏ đi khiến cho anh mất ngủ một thời gian, giấc ngủ cũng không được yên ổn. Rất lâu mới tìm được em trở về, kết quả em còn dẫn theo một người phụ nữ không quen đến, vội trước vội sau lo cho cô ấy! Em có thực sự nghĩ cho cảm nhận của anh không?"
"Cái gì mà không quen biết?" Mạnh Tinh Tuyết không vui nói: "Sở Hà đối với em rất tốt, em coi chị ấy như chị gái mình."
"Em như vậy, không khỏi nặng bên này nhẹ bên kia quá!" Mộ Yến Thừa hừ lạnh một tiếng: "Người đàn ông của mình thì không bồi lại đi bồi một người phụ nữ."
"Em... Em làm sao bồi anh được?!" Sắc mặt Mạnh Tinh Tuyết càng lúc càng đỏ, cúi đầu ngập ngừng một câu: "Em đang mang thai...Làm sao ngủ cùng anh được!?"
"Em nghĩ đi đâu thế." Mộ Yến Thừa bị lo lắng của cô làm cho buồn cười: "Mộ Yến Thừa anh có phát điên cũng sẽ không làm gì người phụ nữ đang mang thai của mình! Em là phụ nữ có thai, anh sao có thể giở trò với em?! Anh đơn thuần chỉ muốn ôm em ngủ thôi. Cái này cũng không được sao?"
Mạnh Tinh Tuyết lại có chút nghi ngờ đối với lời nói của anh: "Anh thật sự chỉ nghĩ đơn thuần như vậy thôi?"
"Ừ! Anh thề."
"Vậy... Được rồi!"
Mạnh Tinh Tuyết rốt cục cũng đồng ý.
Mộ Yến Thừa cười vui sướng, ôm lấy đầu cô, hôn lên môi cô một cái, Mạnh Tinh Tuyết đặt thức ăn đã mua lên bàn, sau đó để mặc Mộ Yến Thừa ôm cô rời đi.
Sở Hà mặt không chút thay đổi từ trên giường ngồi dậy, nhìn thoáng qua thức ăn khuya trên bàn, thình lình thốt lên một câu: "Thức ăn cho chó".