Sắc mặt Mộ Yến Thừa có chút xấu hổ.
Mạnh Tinh Tuyết lại cười, ôm lấy cánh tay Mộ Yến Thừa gật đầu.
"Sở Hà, cám ơn chị! Chị là người đã dạy em, nếu yêu thì nhất định phải tranh! Em cùng Yến Thừa làm hòa, cũng quyết định, vô luận sau này sẽ có gió to mưa lớn thế nào cũng sẽ cùng nhau đối mặt."
Sở Hà nhìn cô ấy, lại nhìn Mộ Yến Thừa, bỗng dưng mỉm cười nói: "Có thể hiểu tấm lòng của nhau là tốt. Tuy nhiên theo chị người đàn ông này không đáng tin. Nhưng nếu kẻ phong lưu đã biết quay đầu cũng là chuyện tốt."
"Cô..." Mộ Yến Thừa nhíu nhíu mày, hiển nhiên không vui đối với đánh giá của cô ấy về anh ta.
"Nếu đã làm hòa thì em cũng không cần suốt ngày ở lại bệnh viện nữa.” Dừng một chút, Sở Hà lại nói: "Em cũng nghe bác sĩ nói rồi đấy, anh ta nói chị khôi phục rất tốt, em không cần lo lắng nữa."
“Mình chị có thể tự chăm sóc bản thân không?" Mạnh Tinh Tuyết vẫn như cũ có chút lo lắng.
"Đương nhiên."
Sở Hà nhíu mày: "Hiện tại em có thai, nếu em ở lại chỗ này còn muốn chị bận tâm chăm sóc em nữa sao!"
Mạnh Tinh Tuyết bị cô ấy nói đến mặt đỏ hồng, có chút chột dạ.
"Một mình chị không thấy nhàm chán à?"
"Hẳn sẽ không." Sở Hà nói: "Chị thích thanh tĩnh."
"Vậy... Chị phải chăm sóc bản thân cho tốt nhé!"
Sau khi cùng Mạnh Tinh Tuyết nói lời tạm biệt, Sở Hà không trực tiếp trở về phòng bệnh, mà dựa theo ước hẹn đến quán cà phê.
Cô hẹn Lâm Mộc gặp nhau tại quán cà phê.
Lâm Mộc tính đến việc Sở Hà lạ nước lạ cái nên cố ý chọn một quán cà phê ở gần bệnh viện, Sở Hà hỏi đường, rất nhanh liền đến chỗ hẹn.
Cô tiến vào quán cà phê, đợi nửa giờ sau Lâm Mộc mới từ từ đi đến.
Lâm Mộc là người của tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc Tế phụ trách chủ yếu tại khu vực Châu Á, nói chính xác thì là nhân viên đứng đầu của tổ chức tại đây.
Lúc trước Sở Hà nằm vùng tại nhà họ Cố cũng
là do Lâm Mộc làm đầu mối, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa cho cô.
Lâm Mộc vừa bước vào quán cà phê, nhìn lướt qua, Sở Hà nhìn thấy anh ta liền vẫy tay gọi.
Lần đầu tiên trông thấy Sở Hà sau năm năm, cô ấy có chút thay đổi, nhưng Lâm Mộc vẫn ngay lập tức nhận ra, kích động đến toàn thân run rẩy.
Anh ta lập tức chạy tới ngồi xuống ghế, chuyện thứ nhất làm đó là quan sát cô ấy thật kỹ.
Nhìn hồi lâu, hốc mắt Lâm Mộc cũng không nhịn được mà đỏ lên, anh ta vô cùng kích động nói, "Thật tốt quá...Trưởng quan, cô vậy mà vẫn còn sống! Lúc trước khi tin dữ truyền đến, mọi người trong tổng bộ đều bàng hoàng không tin! Trong lòng bọn họ, cô là tình báo viên quan trọng nhất không thể thay thế được, là người làm nhiệm vụ tuyết đối không bao giờ thất bại!"
"Tin dữ?"
Sở Hà mặt không chút thay đổi hỏi: "Lúc trước là ai truyền tin tôi chết về tổng bộ?"
"Thật ra cũng không phải là tin cô chết."
Lâm Mộc hít một hơi thật sâu, đem chuyện năm năm trước tóm tắt lại một lượt.
Lúc trước, sau khi Sở Hà nằm vùng ở nhà họ Cố, xác thực đã đem không ít tình báo về cho tổ chức, bằng vào những tình báo này, tổng bộ đã nắm giữ được hành tung của Cố Cảnh Liên, vì thế, Cố Cảnh Liên phải ăn thiệt thòi trong rất nhiều phi vụ làm ăn.
Cố Cảnh Liên cũng không phải kẻ ngốc.
Anh ta rất nhanh nhận ra sự bất thường xung quanh mình.
Rốt cuộc về sau làm sao anh ta lại nghi ngờ đến Sở Hà thì không ai biết.
Sau vài chuyện, Sở Hà cũng ý thức được Cố Cảnh Liên đã nghi ngờ mình.