Sở Tiểu Bảo ầm ĩ muốn mẹ, dù là bác Phúc đến cũng dỗ không được.
Cố Cảnh Liên không thể nhịn được nữa, quát, “Không được khóc! Cháu lại khóc, cháu liền không thấy được mẹ nữa!”
Sở Tiểu Bảo khóc thút thít, ngây thơ hỏi lại, “Tiểu Bảo không khóc, có thể nhìn thấy mẹ sao?”
“Chỉ cần cháu không khóc!”
Sở Tiểu Bảo lập tức gật đầu, “Được ạ! Tiểu Bảo không khóc!”
Xem như giao hẹn!
Cố Cảnh Liên đi ra phòng ngủ, lập tức dặn dò, “Đi đem người phụ nữ đó tắm rửa sạch sẽ!”
“…?” Bác Phúc nghe vậy, đầu có chút mờ mịt.
Ông ta vừa nghe nói, có một người phụ nữ lớn mật tự tiện xông vào biệt thự nhà họ Cố.
Ông chủ đưa người phụ nữ đó xuống tầng hầm, nghe nói, người phụ nữ đó là mẹ ruột của Sở Tiểu Bảo, ông ta còn chưa kịp hỏi rõ mọi chuyện!
“Ông chủ nói người phụ nữ đó, chẳng lẽ là người phụ nữ được cậu mang xuống tầng hầm?”
Đúng vậy.
Vẻ mặt Cố Cảnh Liên chán ghét nói, “Tiểu Bảo ầm ĩ muốn mẹ, đi đem cô ta tắm rửa sạch sẽ, đừng biến thành toàn thân là máu!”
“Dạ, tôi hiểu.”
Bác Phúc nơm nớp lo sợ đồng ý, nhìn theo Cố Cảnh Liên rời khỏi gian phòng, cũng không biết đi nơi nào.
Ông ta tất nhiên cũng không dám hỏi quá nhiều hành tung của anh ta.
Trên đường đi đến đường hầm, bác Phúc miên man suy nghĩ, rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào, mới có thể mang thai cốt nhục của ông chủ.
Hẳn là người phụ nữ có sắc đẹp không tầm thường đi?
Ông chủ đối với người phụ nữ này, cực kỳ gấp gáp.
Biện pháp tránh thai làm cực kỳ thỏa đáng, sẽ không gây ra chuyện như vậy.
Phải biết rằng, tính tình ông chủ rất kém, đối với phụ nữ, lại càng không có kiên nhẫn gì.
Tính cách không phải trời sinh đã như vậy, mà dưỡng thành từ nhỏ ở nhà họ Cố.
Hoàn cảnh bạo lực, đã sớm luyện ra cho anh ta tính cách cực kỳ tàn bạo và quái lạ.
Chỉ là bác Phúc hiểu rõ trong lòng, kỳ thật bản tính ông chủ không xấu, chỉ là cho đến bây giờ đều hô phong hoán vũ, được nuông chiều, anh ta muốn mặt trăng trên trời, không ai dám hái sao xuống cho anh ta.
Liền dưỡng thành tính cách có một không hai như
vậy.
Tính cách của anh ta rất lạnh lùng, cũng có một mặt mềm mại, nhưng mà keo kiệt lấy ra.
Anh ta tuyệt đối không cho phép mình lộ ra mặt quá dịu dàng.
Thứ nhất, là vì thân phận của anh ta.
Anh ta là người đứng đầu cao nhất của nhà họ Cố, làm gia chủ nhà họ Cố, anh ta nhất định phải phù hợp với hình tượng thân phận vốn có.
Thứ hai, trên dưới nhà họ Cố có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm.
Giống như thống lĩnh sư đoàn, chỉ có thể trở thành một người vô cùng tàn nhẫn, mới có thể được mọi người kính sợ.
Chỉ là, dù sao cũng là người bình thương.
Cuối cùng anh ta cũng lộ ra một mặt mềm lòng.
Đi đến hầm, vài người trông coi Sở Hà thấy ông ta đến đây, giống như được đại xá, “Bác Phúc, bác đến rồi! Ông chủ nói thế nào ạ?”
“Người thế nào rồi?” Bác Phúc đặt câu hỏi.
“Bác Phúc, bác xem trước một chút đi? Vừa rồi lại hôn mê bất tỉnh, chúng cháu không biết nên làm cái gì bây giờ nữa rồi?”
“Ông chủ nói, mang người về phòng trước.”
Bác Phúc nói xong, đi đến bên cạnh Sở Hà, cúi người nhìn cô ấy.
“Người này, không phải không còn thở nữa đấy chứ?” Bác Phúc có chút lo lắng.
Ông ta thấy toàn thân cô ấy vết thương chồng chất, tóc hỗn loạn che kín mặt, dưới người là nước muối, trên lưng có ba vết roi, rất là bắt mắt, máu thịt mơ hồ.
Đây chính là cô gái đó!
Xuống tay nặng như vậy.
“Vẫn còn thở, nhưng mà… Vừa rồi cháu ra tay hơi tàn nhẫn, cũng không biết…”
Lúc nói chuyện, bác Phúc đã ra tay lật người phụ nữ lại.
Khẽ lật người, thực sự dọa bác Phúc nhảy dựng.