“Ông không tôn trọng người khác, cũng đừng mong người khác tôn trọng ông.”
Sau đó, Vân Thi Thi lại bình tâm tĩnh khí nói, “Đạo diễn, tôi cảm thấy Hoa Cẩm nói không sai, ông không cần thiết phải đem những sai lầm của truyền thông, giận chó đánh mèo đến trên người fan Tinh Trạch, càng không cần thiết dùng những lời nói bỉ ổi, vũ nhục Hoa Cẩm.”
“Cô…”
Đạo diễn nghiến răng nghiến lợi trừng cô.
Chỉ dám dùng mắt trừng cô.
Vân Thi Thi là ai?
Vợ của Mộ Nhã Triết.
Chỉ cái tên Mộ Nhã Triết này, mười ông ta cũng không thể trêu vào.
Bởi vậy, trúng một cái tát của cô, ông ta cũng chỉ có thể nén giận.
Vân Thi Thi trở lại bên cạnh Hoa Cẩm, kéo tay anh ta, “Đi.”
Vì một cái tát này của cô, kìm nén của Hoa Cẩm biến đi không ít.
Sau khi rời khỏi đó, Hoa Cẩm nói, “Kỳ thật, Cố Tinh Trạch rời khỏi giới giải trí, tôi cảm thấy có chút mất mát.”
“Mất mát sao?”
“Ừ, anh ấy vẫn là mục tiêu của tôi, tôi còn lấy anh ấy làm ngọn đèn hải đăng! Tôi hi vọng một ngày nào đó, có thể thay thế được vị trí của anh ấy, trở thành một thần tượng nổi tiếng. Nhưng mà anh ấy rời khỏi giới giải trí, tôi lại cảm thấy có chút mất mát!”
Khóe môi Vân Thi Thi co rúm một chút, “Anh có thể vượt qua được anh ấy chắc.”
“…?”
“Mỗi người, đều khó mà thay thế được. Huống hồ anh ấy là thần tượng Thiên vương, chỉ ca hát, cũng có thể nghiền anh chặt lắm rồi! Anh ca hát ngũ âm không được đầy đủ, có thể so được với anh ấy sao?”
“…”
“Anh ấy nhận được giải thưởng quốc tế lớn về âm nhạc, anh thì sao? Hát một bài hát chủ đề đều phải dựa vào điều chỉnh hậu kỳ.”
“…” Hoa Cẩm chu môi, “Đừng nói nữa.”
Đau lòng.
Video tuyên bố của Cố Tinh Trạch, thông qua các con đường, hiện ra trước mặt công chúng.
Anh ta là một biểu tượng, mười năm của anh ta, quá huy hoàng không ai có được.
Nhóm fan từng ảo tưởng, làm bạn với anh qua hai mươi năm, ba mươi năm.
Lại đột nhiên xuất hiện tin tức anh ta rời đi.
Tất cả nhóm fan đều bị tin tức này
làm cho hoảng sợ, thống khổ, tan vỡ!
Hành vi quá cuồng nhiệt, làm cho các bạn trên mạng bất mãn, đối với những fan ngu ngốc này, bắt đầu chém giết bằng bút mực.
Trên internet hỗn loạn.
Vân Thi Thi không biết đối với chuyện này, rốt cuộc cô ôm tâm tình thế nào.
Cảm xúc mất mát vài ngày.
Sau khi tạm biệt Hoa Cẩm, cô chậm rãi đi dọc đường phố, đi chẳng có mục đích.
Nhưng mà lại không biết, sau lưng cô có một chiếc xe màu đen có rèm che, chậm rãi theo sát, cô một lòng một dạ chìm vào trong suy nghĩ của mình, thế cho nên căn bản không có phản ứng, phía sau có một chiếc xe đi theo.
Di động đột nhiên vang lên.
Vân Thi Thi cầm lấy di động, lại thấy ghi chú trên màn hình, là tên Cố Tinh Trạch.
Tinh Trạch?
Sao lại là anh ta?
Chẳng quan tâm có nghi ngờ gì, cô nhận điện thoại rất nhanh, để điện thoại di động bên tai, đầu bên kia truyền đến tiếng nói bình tĩnh và dịu dàng của Hoa Cẩm.
“Thi Thi, là anh.”
Vân Thi Thi ngớ ra, bước chân cũng dừng lại, đứng tại chỗ không tiến lên.
Đã bao lâu rồi anh ta chưa từng gọi cái tên này.
Có lẽ bởi vì gọi cô ‘Thi Thi’, không khỏi quá mức ái muội, vì thế anh ta vẫn luôn kêu tên đầy đủ của cô.
Hiện giờ, đột nhiên dịu dàng gọi, thật sự làm cô mơ màng.
“Tinh… Tinh Trạch…”
“Em đang trên đường sao?”
Cố Tinh Trạch nghe được trong microphone, có tiếng ồn ào, cùng tiếng còi oto, đoán rằng cô đang ở trên đường.
“Ừm!”
Vân Thi Thi nói, “Em thấy tuyên bố trực tiếp của anh rồi!”
“Hả?”