“Nếu không phải tôi, anh ấy sẽ không chết… Đều do tôi làm hại…”
Vân Thi Thi khóc rống lên.
Hữu Hữu nghe xong, lo lắng không thôi.
Chú Tinh Trạch đã chết, cậu càng lo lắng, mẹ vĩnh viễn sống trong cảm giác tội lỗi.
Trên đời này, trầm trọng nhất, gánh nặng không chịu nổi nhất, chính là cảm giác tội lỗi.
Cậu cảm kích Cố Tinh Trạch hi sinh, cũng đau lòng vì mối tình thắm thiết của chú Tinh Trạch dành cho mẹ.
Nhưng càng đau lòng, mẹ vĩnh viễn sống trong tự trách.
Vân Thi Thi mấp máy môi, nước mắt không khống chế được rơi xuống, nghẹn ngào nói, “Ít nhất, để cho tôi thấy anh ấy lần cuối đi! Ít nhất, để cho tôi nhìn anh ấy, nhìn không thấy cũng không sao…”
Hoa Cẩm hít sâu một hơi khí lạnh, “Được, tôi sẽ nghĩ cách!”
…
20 phút sau.
Hoa Cẩm đưa Vân Thi Thi đến cửa nhà xác.
Dựa vào ‘Khẩu dụ’ của Tần Chu, hai người được vào trong, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần ở bên ngoài.
Vân Thi Thi không nhìn thấy gì, Hoa Cẩm đỡ cô đi đến một chỗ, liền dừng bước.
Cô biết, cạnh cô, chắc là nơi đặt Cố Tinh Trạch.
Vân Thi Thi hít một hơi khí lạnh, vừa mới vươn tay ra, chậm rãi dò xét, đầu ngón tay lập tức chạm đến lạnh lẽo!
Rất lạnh.
Không thể tưởng tượng được.
Người sau khi mất, sau khi mất đi nhiệt độ cơ thể, làn da lại trở nên lạnh như vậy sao?
Chạm đến làn da lạnh như băng, Vân Thi Thi lại càng khó có thể kìm nén đau khổ trong lòng, nước mắt rơi xuống.
“Tinh Trạch…”
Thiên ngôn vạn ngữ, bật ra yết hầu, nhưng mà một câu ngưng tụ vô số áy náy, “Thực xin lỗi…”
Thân thể cô vô lực xụi lơ trên mặt đất, quỳ ở mép giường, cô sờ soạng nắm được tay anh, ngón tay thon dài, vô cùng lạnh lẽo, không có bất luận nhiệt độ.
Cô nắm tay anh, lại không nhận được đáp lại.
Trong lòng cô tràn đầy mong đợi, một giây sau, anh ta liền yên lặng nắm tay cô, sau đó, anh ta ngồi xuống giường, cho dù là cười nghịch ngợm, véo cái mũi của cô ấy, nói cho cô ấy biết, “Đùa em đó, bé ngốc!”
Cô cũng tuyệt đối không tức giận!
Nhưng mà, những chuyện này dường như
đều là si tâm vọng tưởng!
Cô hiểu rõ, anh sẽ vĩnh viễn không tỉnh dậy.
Nhưng mà…
Cô còn rất nhiều lời muốn nói với anh ta.
Thiên ngôn vạn ngữ, nghẹn ngào ở cổ họng, nói không nên lời, lại khó có thể nuốt xuống.
“Tinh Trạch…”
Vân Thi Thi nức nở nói, “Anh tỉnh lại đi, dù cho em vài giây, em chỉ muốn nói cho anh, em vĩnh viễn sẽ không quên anh!”
- - Em sẽ quên anh sao?
- - Ở trong lòng em, sẽ nhớ đến anh dù chỉ một giây không?
…
“Em sẽ nhớ, sẽ nhớ mà!”
Vân Thi Thi vô cùng hối hận, lúc trước, cô không nên nói như vậy, để cho anh ta hiểu lầm.
Nhưng cô cho rằng, cô nói như vậy, anh ta sẽ không cam lòng nhắm mắt, nhưng đâu đoán được, anh ta tin là thật, ôm nuối tiếc mà đi, cô không muốn, cô muốn nói cho anh ta - -
“Em sẽ không quên anh! Tinh Trạch, anh nghe thấy không? Anh có thể nghe thấy được không?”
Vân Thi Thi vô cùng hèn mọn nói, “Em nguyện ý dùng mười lăm năm tuổi thọ của em, đổi lấy anh liếc mắt một cái, mở mắt ra nhìn em có được không?”
Hoa Cẩm thấy, trái tim có chút không đành lòng.
Anh ta nghĩ, tên Cố Tinh Trạch này, chắc chắn sẽ khắc dấu vết trong lòng cô vĩnh viễn.
Đưa tay ôm lấy cô, lại nghe cô càng lúc càng tê tâm liệt phế khóc lên.
“Tinh Trạch… Tinh Trạch…”
Anh ta nghe thấy tiếng khóc của cô, không biết tại sao trái tim như bị dao cắt.
Hoa Cẩm cũng ẩm ướt vành mắt, ngồi xổm người xuống, nắm vai cô, “Thi Thi, em coi anh ấy ngủ thiếp đi rồi, để cho anh ấy ngủ ngon đi, đừng quấy rầy anh ấy nữa.”