Đến chiều, cuối cùng Vân Thi Thi cũng khó khăn đi vào giấc ngủ, Hoa Cẩm cũng tỉnh lại.
Bốn người cũng không dám tùy ý rời khỏi lâu, đói bụng, thì gọi đồ ăn bên ngoài.
Hoa Cẩm cũng không biết nên gọi gì, tham khảo ý kiến của mọi người, sau cùng vẫn quyết định chọn thức ăn nhanh, một là nhanh, hai là vệ sinh, chay mặn đều có.
Bọn họ đều đã đói bụng.
Dù Mộ Nhã Triết không nói, nhưng dù sao cũng không ăn bữa sáng, cũng không ăn trưa, bao tử cũng không biết đã kêu bao nhiêu lần.
Hoa Cẩm thấy hơi nơm nớp lo sợ, cũng không biết mình chọn thức ăn nhanh, người có thân phận tôn quý như Mộ Nhã Triết vậy, có ăn được không.
Dù sao, gia sản của anh ngàn triệu, hẳn rất ít khi ăn thức ăn nhanh.
Lại không nghĩ tới, đợi lúc thức ăn được đưa tới, anh cũng giống như người bình thường, tự mình xách cà mèn đến bên mép bàn, phát đũa và thìa ra, bưng cà mèn, tao nhã ăn cơm.
Lần đầu Hoa Cẩm nhìn thấy người đàn ông có tướng ăn tao nhã như vậy, như là quý tộc chân chính, cho dù trong tay cầm hộp thức ăn nhanh bình thường, lại cho anh ta cảm giác cao quý như đang dùng cơm trong nhà hàng lớn!
Người đàn ông này, sao hoàn mỹ quá vậy!?
Trong lòng Hoa Cẩm thầm than một tiếng, ngồi bên cạnh anh, cả chiếc đũa cũng không biết nên cầm như thế nào!
Mộ Nhã Triết cúi đầu, vừa ăn cơm, vừa suy nghĩ trầm trọng.
Vân Na đã được nộp tiền bảo lãnh.
Tiền bảo lãnh không nhiều lắm, Cục Cảnh Sát cũng không dám thu quá nhiều, vụ án này, còn chưa kịp ghi chép lại, cho nên có thể che dấu hoàn mỹ không tỳ vết!
Vân Na ghi trong hộ tịch, vốn là người mất tích, chỉ cần bị xóa hết ghi chép, thì cô ta vẫn là người mất tích như trước đây.
Sở dĩ anh nộp tiền bảo lãnh cho Vân Na, không phải muốn thế nào, lại càng không có ý định buông tha cho cô ta.
Mà là, anh định tự mình xử lý chuyện này.
Không phải anh không tin vào pháp luật.
Anh tin tưởng, lấy sự nghiêm túc của pháp luật, vụ án của Vân Na, ít nhất cũng nên phán tử hình.
Huống chi, tin Cố Tinh Trạch chết sẽ tạo thành
hiệu ứng chấn động như thế nào?!
Vụ án hình sự này, tất nhiên sẽ không chỉ là án hình sự đơn giản.
Cho dù Hoàn Vũ cố gắng đè việc này xuống, trước khi bản thảo của phía quan hệ xã hội ra lò, sẽ không dễ dàng công bố tin Cố Tinh Trạch qua đời.
Cho dù tất cả các fan đều đang khổ sở dằn vặt suy đoán, cũng không có khả năng công bố tin Cố Tinh Trạch chết nhanh như vậy.
Chỉ là, anh không tin pháp luật có thể cho anh một kết quả thẩm phán mà anh vừa lòng.
Có đôi khi, đối với tội ác, lấy bạo lực chèn ép bạo lực, mới là công bằng thật sự.
...
Buổi tối, Vân Thi Thi còn chưa tỉnh lại, dù sao trong dịch dinh dưỡng có thành phần thuốc an thần, cô không tỉnh lại, Mộ Nhã Triết quyết định đi công ty một chuyến.
Anh vội vàng chạy tới, bỏ cuộc họp Hội Đồng Quản Trị mới tiến hành một nửa, sợ là giờ phút này, công việc lớn nhỏ sớm chồng chất thành núi.
Anh phải mau chóng làm xong công việc, bởi vậy, khẩn cấp gọi Lục Cận Dự và Khương Thân cùng đến công ty, mấy ngày sau, anh muốn canh giữ trong phòng bệnh, mãi đến lúc cảm xúc của cô ổn định lại.
Chuyện của công ty, tạm thời để qua một bên.
Hoa Cẩm thay anh chăm sóc Vân Thi Thi.
Chỉ là, Mộ Nhã Triết mới vừa đi không bao lâu, Hoa Cẩm rửa chén xong, về bên giường, thì nghe thấy ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân vội vàng.
Tiếng bước chân nặng nề, nhanh nhẹn mà mạnh mẽ, anh còn tưởng rằng là Mộ Nhã Triết quên thứ gì trong phòng bệnh, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Một giây sau, cửa bị đẩy ra.
Vẻ mặt Cung Kiệt căng thẳng, cả người đen như mực đẩy cửa đi đến.
Là anh?