“Anh đủ...”
Cô chưa kịp nói xong câu, chuông điện thoại di động lại vang lên lần nữa.
Lông mày Mộ Nhã Triết không vui nhíu lại, cầm điện thoại lên.
Vân Thi Thi tò mò liếc nhìn, ba chữ “Mộ Uyển Nhu” như kim châm đâm vào mắt cô.
Trong lòng bỗng dưng khó chịu.
Mộ Uyển Nhu, vợ chưa cưới của người đàn ông này?
Trong lòng đang lúng túng, bất chợt cô phát hiện một điều.
Hình như tình cảm giữa bọn họ không tốt?
Cô chưa từng thấy người đang trong tình yêu cuồng nhiệt nào ghi tên đầy đủ của đối phương trong điện thoại.
Chỉ ba chữ lạnh băng, dường như không hề có chút tình cảm gì trong đó.
Nghĩ thế, cô nhướng mày.
Đơn giản, dứt khoát, mới là tác phong trước sau như một của người đàn ông này!
Không đúng, tình cảm của bọn họ vẫn tốt.
Cô đang chờ mong điều gì?
Nhưng nghĩ vậy, trong lòng lại dâng lên cảm giác nhục nhã.
Cô cảm thấy, mình chính là kẻ thứ ba.
Bỗng nhiên Vân Thi Thi cảm thấy rất khó chịu, muốn biện bạch cho bản thân, nhưng lại không biết nói sao.
Chẳng phải thế sao?
Bây giờ cô có khác gì những người phụ nữ chen chân vào hôn nhân của người khác?
Mộ Uyển Nhu...
Chính là người phụ nữ lần trước gặp mặt sao?
Ánh mắt Vân Thi Thi chợt trở nên sâu sắc.
Cảm giác có chỗ nào lạ lạ.
Không hiểu sao, người phụ nữ này tạo cho cô cảm giác đã từng quen biết.
Khuôn mặt vô cùng quen thuộc, trong trí nhớ phủ đầy bụi của cô, như ấn ký khó có thể phai mờ.Trong lúc ấy, hình như có ký ức gì đang phá kén chui ra.
Đầu đau như muốn nứt...
Mộ Nhã Triết ngắt điện thoại, không nhận, khóe mắt thoáng nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của cô, lông mày không khỏi nhíu sâu.
*
Trang viên hoa hồng.
Trước cửa sổ sát đất sáng choang, Mộ Uyển Nhu mặc một bộ áo ngủ, nắm chặt
điện thoại, biểu cảm trên mặt như cố kìm nén cơn giận, hơi vặn vẹo.
Không nghe điện thoại!
Gọi ba cuộc, đều bị ngắt.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?
Cô ta quay người, đi tới trước bàn ăn, bên cạnh là một xấp tạp chí, tiêu
đề trên báo đều không ngoại lệ đưa tin Đường Vũ và cấp cao của Hoàn Vũ
yêu đương vụng trộm, văn hay tranh đẹp, thực chói mắt.
Mộ Uyển Nhu tiện tay cầm một tờ báo lên đọc, mắt đảo như lạc rang, nhìn tiêu đề chói
mắt, các đốt ngón tay cứng ngắc.
Ngải Luân này thật vô dụng!
Sai hắn ta làm chút chuyện cỏn con như này mà cũng hỏng bét? Uổng công cô
ta tin tưởng anh ta như vậy, ngay cả chút chuyện này cũng không xong?
Cô còn tưởng rằng có thể vô tư chờ vụ bê bối của Vân Thi Thi được đưa ra ánh sáng, rơi vào đường cùng!
Đến lúc đó, đừng nói là Lâm Phượng Thiên muốn bảo vệ cô ta, dù là Hoàn Vũ cũng không chắc đã giữ cô ta.
Đối với ngôi sao nữ mà nói, bị lộ quy tắc ngầm là bê bối lớn nhất, chắc
chắn phải bị cấm cửa, ai ngờ, ngày hôm sau người bị bại lộ lại là Đường
Vũ?!
Thật kỳ lạ.
Tại sao lại là Đường Vũ?
Ngải Luân luôn mồm bảo đảm với cô ta, mọi việc đều đã được sắp xếp ổn thỏa, thuộc hạ của anh ta tự tay đưa Vân Thi Thi lên xe, sao đến cuối cùng lại biến thành như này?
Chẳng lẽ, người phụ nữ Vân Thi Thi này có thể biến thành người khác, đây chẳng khác gì nói mớ đêm khuya.
Mộ Uyển Nhu vừa tức vừa bực, đồng thời, lại có chút không tưởng tượng nổi, luôn cảm thấy có sự bất thường, trong chuyện này chắc chắn có điều mờ
ám.
Người hầu lần lượt bưng bữa sáng lên, Mộ Thịnh được bảo mẫu đỡ, chậm rãi bước xuống lầu.
Mộ Uyển Nhu lập tức ném tờ báo vào thùng rác, nở nụ cười bước qua, đón lấy tay ông cụ họ Mộ từ tay bảo mẫu, cẩn thận đỡ ông, ngọt ngào nói: “Ông
nội, chúc ông buổi sáng tốt lành!”
“Ừ!”