Cố Tinh Trạch thân là thần tượng Thiên vương, nhất cử nhất động, đều trở thành trung tâm đề tài.
Truyền thông muốn đề tài, muốn hấp thu ánh sáng.
Để cho mọi người tranh luận, tâm lý trách nhiệm của Cố Tinh Trạch càng lúc trầm trọng.
“Bác sĩ bảo tôi viết nhật kí, ghi lại chi tiết cuộc sống tốt đẹp, cho dù là chi tiết rất nhỏ. Nhưng mà tôi phát hiện, cuộc sống của tôi không có, nhất cử nhất động đều sống trong ánh mắt của người khác, sao có chi tiết tốt đẹp được?”
“Ước mơ của tôi, là có thể nhắm mắt lại ngủ, ngủ thẳng cho đến khi tự nhiên tỉnh.”
“Nếu tôi rời đi, làm ơn đừng nhốt tôi ở trong băng mộ lạnh như băng. Nếu có một ngày, tôi thật sự hóa thành một đám bụi, cũng xin cho tôi ôm tự do.”
…
Tần Chu khép nhật kí lại, không có ép mình đọc xong.
Càng đọc, cảm giác có tội càng ép anh ta thở không nổi.
Anh ta tiếp tục thu dọn, mãi đến khi phát hiện ra ở trong ngăn kéo, có một cái camera và một túi văn kiện.
Mở túi văn kiện ra, làm anh ta có chút bất ngờ khi phát hiện, Cố Tinh Trạch vậy mà sớm đã để lại di ngôn, còn phân chia di sản.
Quy định cứng ngắc, bày ra rõ ràng, còn làm công chứng rồi.
Tài sản của Cố Tinh Trạch ở thủ đô rất nhiều.
Ngoại trừ mấy tòa nhà hoàng kim, mấy tòa nhà này đều là do anh ta tự mình khai phá, tất nhiên, ngoại trừ bất động sản bên ngoài, cổ phần công ty cũng phân chia.
Biệt thự, làng du lịch, trung tâm giải trí, nhà máy…
Cố Tinh Trạch là nghệ sĩ, thu nhập xa xỉ, những thu nhập xa xỉ này, đều dùng để đầu tư rồi.
Cuộc sống của anh đều không phải tràn ngập trong vàng son, trái lại, khác với nam minh tinh khác, cuộc sống của anh ta có thể dùng thanh tâm quả dục để hình dung!
Cũng không biết vì sao anh ta ký nhiều văn kiện trước như vậy.
Rốt cuộc trạng thái thân thể như thế nào, mới
làm anh ta ký nhiều phân chia di sản như vậy?
Tài khoản của anh ta, cao lên đến chín con số, trong đó, một phần hai dùng cho từ thiện.
Cố Tinh Trạch đã sớm ký tên phân chia tài sản, làm Tần Chu càng đau lòng chính là, trong danh sách kế thừa di sản của Cố Tinh Trạch, cũng có tên anh ta.
Một tòa văn phòng buôn bán CDB, để lại cho anh ta.
Càng làm anh ta kinh ngạc chính là, Cố Tinh Trạch vậy mà ký tên hiến tự nguyện.
Anh ta mở ra nhìn thoáng qua, đồng tử co rút kịch liệt…
…
Bất tri bất giác, đảo mắt, liền đến ngày truy điệu.
Không biết vì sao, chắc là ông trời cũng đau lòng, sáng sáng, trời mưa phùn liên tục, tất cả bầu trời đều xám xịt, thế giới âm u ẩm ướt, giống như đau lòng khóc vì anh ta.
Rạng sáng, nhóm fan đã đến hội trường, nhưng mà chỉ có mấy trăm fan mới có cơ hội đi vào trong, hơn nữa chẳng qua chỉ tiến vào của lớn mà thôi, không vào được sảnh truy điệu.
Nhưng mà vẫn có không ít fan trung thành từ mỗi nơi đi đến, chờ bên ngoài cơn mưa phùn.
Sắc trời u ám, nhóm fan canh giữ ở ngoài cửa, rất nhanh, xe chở quan tài chậm rãi đi vào nhà tang lễ.
Nhóm fan liếc mắt một cái liền đoán được, trong chiếc xe này, nhất định chứa di thể của Cố Tinh Trạch!
Cho dù nhóm fan đến, đã cùng nhau hứa hẹn, nhất định phải tuân thủ kỷ luật hội trường, nghe theo chỉ huy, đừng tạo ra bất luận quấy rầy gì cho lễ truy điệu thần tượng mình yêu mến!
Đa số fan, đều có vẻ có tự chủ, hiểu được cách khống chế.