Cô hiểu rõ, những lời này đều dựa vào kịch bản gốc đi, nhưng mà anh ta hát thâm tình như vậy, hoàn toàn thực sự bộc lộ, mỗi một câu, đều dày đặc tình cảm, phảng phất muốn miêu tả sinh động!
Cô mím chặt môi, bả vai không ngừng run run.
Nhớ rõ khi đó ở trong đoàn làm phim, có một lần liên hoan, đạo diễn ầm ĩ, muốn Cố Tinh Trạch hát một bài.
Cố Tinh Trạch không chút do dự hát bài
Bây giờ đại sảnh lễ truy điệu lại lần nữa phát bài hát này của Cố Tinh Trạch, làm cho Vân Thi Thi khó mà thừa nhận, cảm xúc hoàn toàn tan vỡ.
“Mất đi liên hệ
Một giấc mộng tỉnh lại
Để lại nước mắt nơi khóe mắt
Là dấu vết em rời đi
Vừa định muốn quý trọng
Tình yêu đã quá thời hạn
Anh quá chậm chạp theo không kịp
Ôm lấy lưng em
Nếu quyết định rời đi
Vì sao phải giữ lại
Không dự định ở bên nhau
Vì sao phải nắm tay
Hóa ra em chỉ từng mượn anh
Anh lại hiểu lầm em là cầu vồng rực rỡ từ trên trời giáng xuống
Em đã từng mượn anh
Nhưng mà quên trả lại cho anh…”
Trong tiếng nhạc, người phụ trách đưa quan tài màu đen của Cố Tinh Trạch chậm rãi nâng vào.
Trong nháy mắt, đại sảnh bùng nổ tiếng khóc thương tâm.
“Tinh Trạch…”
Cô mặc niệm ở trong lòng tên của anh ta, cô không thấy được quan tài được người ta đặt trên đài, chỉ lờ mờ nghe được tiếng khóc truyền đến.
“Tiền bối Tinh Trạch…”
“Hu hu hu Tinh Trạch…”
Không ít người nói tên anh ta.
Nhưng Vân Thi Thi không nghe thấy cái gì, vốn còn có thể nhìn thấy cảnh vật một chút, nhưng mà bây giờ không thấy rõ nữa rồi!
Tất cả ở trong đêm đen, hoàn toàn mất đi tất cả ánh sáng, một mảnh tối đen!
Cô không nghe thấy bất luận tiếng động ầm ĩ gì, trong thế giới của cô, yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của chính mình!
Tinh Trạch, hóa ra anh từng mượn ở bên cô!
Mà cô lại cho rằng anh ta là cầu vồng rực rỡ từ trên trời giáng xuống!
“Đem Tinh Trạch trả lại cho tôi, có được không!”
Trong lòng cô mặc niệm, cầu nguyện, trái tim yếu ớt, giống như bị nước mắt nuốt hết vậy!
“Đem Tinh Trạch trả lại cho tôi, đem Tinh Trạch
trả lại cho tôi…”
Vân Thi Thi đứng không vững.
Lễ truy điệu bắt đầu.
Cấp cao Hoàn Vũ lên đài phát biểu đọc diễn văn
Còn về nhà họ Cố, tất nhiên Cố Cảnh Liên không tiện lộ diện, vì thế lễ truy điệu, đều giao cho Tần Chu làm chủ.
Tần Chu đi lên đài, không mang theo bản thảo gì, nhìn quan tài màu đen một cái, lập tức hít một hơi khí lạnh, rơi lệ nói: “Cùng Tinh Trạch nhìn nhau mười mấy năm qua, tôi chưa từng hối hận như vậy, vì sao không có làm bạn anh ấy thật tốt. Tôi tự nhận là người nhà thân thiết của anh ấy, nhưng mà, làm người nhà, tôi lại không quý trọng từng giây từng phút bên cạnh anh ấy!”
Dưới đài tiếng khóc lại vang lên.
“Tinh Trạch quay phim nhiều năm như vậy, đối với công việc, anh ấy bỏ ra rất nhiều quanh năm suốt tháng quay phim, thân thể không ít ốm đau. Anh ấy cũng không có người nhà, từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, chuyện riêng tư có vẻ rất ít lời. Nhưng mà… Mãi đến khi anh ấy rời khỏi thế giới này, tôi mới hiểu rõ được, anh ấy có bao nhiêu cô độc. Tôi vốn hi vọng, sau khi anh ấy rời khỏi giới giải trí, có thể đến nước Mỹ nhận trị liệu, còn có nhân sinh tốt đẹp. Nhưng mà, không phải tất cả mọi chuyện đều có kết cục tốt đẹp! Hôm nay tôi hi vọng, nhân sinh cuối cùng của anh ấy, lưu lại trong lòng mọi người, hồi ức tốt đẹp!”
Thanh xuân tươi đẹp như nước, rời đi vội vàng như mũi tên.
Cố Tinh Trạch không có bất luận dấu hiệu báo trước gì, rời đi làm cho người ta đau đớn.